Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

5

Tôn Dĩnh Sa và Vương Sở Khâm gần như cùng lúc chuyển tầm mắt về hướng đó.

Quá trình huấn luyện lâu dài khiến họ luôn có tinh thần cảnh giác cao nhất trước những nguy hiểm không rõ nguồn gốc, Vương Sở Khâm theo bản năng liền đưa tay cầm súng trên mặt đất lên, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, bảo vệ Tôn Dĩnh Sa ở phía sau.

Hai người đều nín thở, Vương Sở Khâm không quay đầu lại, vẫn duy trì tư thế cảnh giác kia, hướng Tôn Dĩnh Sa phía sau ra dấu chiến thuật.

Tôn Dĩnh Sa hiểu ý, từ bên hông anh nhanh nhẹn lấy đèn pin chiếu sáng ra, nhoáng lên một cái, lối đi trống rỗng.

Đừng nói bóng người, ngay cả chướng ngại vật cũng không có.

"Cẩn thận." Thần kinh chiến đấu căng thẳng của Vương Sở Khâm không buông lỏng, hạ giọng, "Anh chỉ có một khẩu súng."

Súng của Tôn Dĩnh Sa từ trước khi cô hôn mê đã không biết tung tích, cô do dự một lúc rồi đưa tay chạm vào bắp chân của Vương Sở Khâm dò xét.

Quả nhiên, bắp chân của anh vẫn buộc dây đai xương bánh chè kia, mà vòng ngoài của dây đai xương bánh chè, treo một con dao găm nhỏ gọn, sắc bén.

Có nhiều thứ vẫn sẽ không thay đổi, đáy lòng Tôn Dĩnh Sa nổi lên một trận gợn sóng, bất quá chỉ là một lát, nhưng chỉ trong chốc lát, cô lấy con dao găm ra, cân nhắc một chút.

"Thích hợp không?"

Vương Sở Khâm hỏi mà không quay lại.

Điều kỳ lạ chính là, Tôn Dĩnh Sa cũng không trả lời vấn đề này của anh, mà là nhìn chằm chằm nền xi măng hơi rung động, thỉnh thoảng vang lên tiếng thở dốc nặng nề bên tai cô.

Lúc đầu, cô tự hỏi liệu thính giác của mình có bị tổn hại trong vụ nổ lúc nãy hay không.

Nhưng theo tiếng thở dốc càng ngày càng gần, tới gần phía sau cô, cái bóng đen khổng lồ như ngọn núi áp đỉnh sụp đổ xuống trước đó --

Tôn Dĩnh Sa túm lấy dây đeo ba lô của Vương Sở Khâm, lôi kéo anh lăn ra bãi đất trống bên cạnh.

Lúc sinh tử đang lâm nguy, Tôn Dĩnh Sa dùng mười trên mười sức lực của mình.

Vương Sở Khâm trong lúc hỗn loạn còn không quên bảo vệ đầu của cô, đem cả người cô đều đặt ở trong ngực, hai người ôm nhau lăn ra ngoài hai vòng rưỡi.

Miễn cưỡng kéo dài khoảng cách, hai người nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, còn chưa kịp nhìn thấy con vật khổng lồ, Vương Sở Khâm cầm súng lên nổ súng về hướng đó.

"Vương Sở Khâm! Vương Sở Khâm!"

Trong mưa bom bão đạn, Tôn Dĩnh Sa chỉ có thể đến gần lỗ tai Vương Sở Khâm cao giọng gọi tên anh, mới có thể miễn cưỡng nghe rõ nội dung.

"Đừng lãng phí đạn! Nó không bình thường!"

Tôn Dĩnh Sa vừa hét lên, sự giết chóc và đẫm máu xung quanh Vương Sở Khâm mới lắng xuống một chút.

Anh vươn tay ôm Tôn Dĩnh Sa ở phía sau, thừa dịp xác sống đối diện còn chưa cử động, anh bắt đầu cẩn thận nhìn nó.

Phán đoán của Tôn Dĩnh Sa là chính xác.

Nó thực sự không bình thường, hình dáng cơ thể của nó lớn hơn nhiều so với một xác sống bình thường.

Thịt thối khắp cơ thể giống như nổ tung ra, không chỉ có thể rõ ràng nhìn thấy các mô cơ bắp, không chỉ hướng ra bên ngoài mà còn chảy ra máu dính dính tanh hôi.

Những xác sống bình thường di chuyển chậm chạp, khớp xương cứng ngắc, cơ bắp giống như cây khô héo mất nước, lộ ra một màu trắng xám ------.

Quái vật trước mặt này, ngoại trừ ngũ quan bị thịt thối nổ tung đè ép đến vặn vẹo biến hình.

Dây thần kinh cơ bắp đập mạnh, máu đỏ sẫm, lồng ngực phập phồng, còn có tiếng thở dốc nặng nề -------

Tất cả đều chứng minh rằng, nó là một sinh mệnh sống động mạnh mẽ.

"Tế bào của nó hình như đều còn sống." Hỏa lực của bọn họ quá yếu, Tôn Dĩnh Sa lo lắng đến mức môi trắng bệch, "Anh xem đạn trên người nó kìa."

Vương Sở Khâm tập trung sự chú ý vào viên đạn trên người con quái vật, nó đã ăn sâu vào máu thịt và đang dần hòa nhập với thứ gì đó bò trong cơ thể, hơn mười giây sau, cơ bắp cùng viên đạn hoàn toàn hòa làm một thể.

Chỉ có huyết sắc đỏ sẫm tí tách rơi trên mặt đất.

Đây có phải là kết quả của thí nghiệm X? Đúng là một con quái vật thực sự.

Nỗi sợ hãi kéo dài đến từng tế bào trong cơ thể, sau lưng Vương Sở Khâm chảy ra một mảng mồ hôi lạnh.

Anh biết rõ quái vật trước mặt có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng anh không ngờ lại gặp phải nó sớm như vậy.

Nhưng anh còn có thời gian để giải thích cho Tôn Dĩnh Sa, quái vật giống như là cảm giác được điều gì, bay nhào tới phía họ.

Vào thời điểm quan trọng, Vương Sở Khâm đưa tay hung hăng đẩy Tôn Dĩnh Sa ra ngoài vài mét, vung súng, kẹp chặt hàm răng sắc bén của quái vật, một chân chống vào vách tường phía sau, dùng hết toàn lực đạp vào bụng quái vật một cái.

Trong những trường hợp bình thường, cú đá đó đủ mạnh để đá văng một người đàn ông trưởng thành.

Thế nhưng quái vật vẫn không nhúc nhích, vung vẩy những móng vuốt sắt nhọn, hận không thể một giây sau liền đem Vương Sở Khâm nuốt vào bụng.

Chết tiệt.

Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Vương Sở Khâm.

Lấy lực lượng cùng hỏa lực hiện tại của bọn họ, vô luận là ở phương diện nào đều không có khả năng chống lại quái vật đã được cải tạo trước mặt này.

Tay cầm báng súng của Vương Sở Khâm đã bắt đầu không khống chế được run rẩy, cánh tay mỏi nhừ.

Lúc trước vì để mở đường tắt, anh dùng thuốc nổ nổ tung hơn phân nửa chướng ngại vật trong lối đi, còn lại các khối bê tông đều là anh dùng công cụ cạy mở, thậm chí đến cuối cùng, phát điên dùng tay không đào ra.

Thể lực của anh hơn phân nửa đều vì cứu Tôn Dĩnh Sa mà tiêu hao ở trong đường hầm kia.

Chỉ dựa vào niềm tin mà chống đỡ, vô luận thể lực hay là trạng thái tinh thần đều thực sự đã đến giới hạn sức mạnh của họ.

Khoảnh khắc Vương Sở Khâm và cái chết giao nhau, Tôn Dĩnh Sa vừa mới bị anh đẩy ra ngoài vài mét, từ sau lưng quái vật chạy như bay tới, mượn lực của vách tường bên cạnh nhảy lên, hai chân gắt gao kẹp chặt bên hông quái vật - -

Sau đó giơ cao con dao găm, vừa nhanh vừa chuẩn đâm vào cổ quái vật.

Máu bắn tung tóe phun tới hơn phân nửa khuôn mặt Tôn Dĩnh Sa.

Quái vật giống như là bị cú đâm này chọc giận, vừa gào thét vừa điên cuồng vặn vẹo thân thể, muốn đem Tôn Dĩnh Sa từ trên người nó quăng xuống.

Sức mạnh của nó kinh người, cho dù chân kéo của Tôn Dĩnh Sa đã khóa chặt, cũng thiếu chút nữa bị quái vật quăng bay ra ngoài.

Nếu như Tôn Dĩnh Sa bị nó từ góc độ này quăng ra ngoài, chắc chắn phải chết.

Vương Sở Khâm cắn chặt răng, cơ bắp ở cẳng tay anh thậm chí nổi lên gân xanh, một bên giằng co một bên đại não nhanh chóng vận chuyển.

Có cách nào không? Có cách nào thoát khỏi miệng hổ không?

Tôn Dĩnh Sa không thể ngã ở chỗ này, anh cũng không thể ngã ở chỗ này.

Họ vẫn còn một chặng đường dài phía trước.

Họ sẽ có một tương lai tươi sáng hơn.

Có lẽ chính niềm tin vững chắc đã tiếp thêm sức mạnh cho Vương Sở Khâm, cũng chỉ cho bọn họ một con đường sáng.

Vương Sở Khâm nhớ tới một chiêu thức bọn họ từng vụng trộm luyện qua ở trại huấn luyện có thể gọi là hợp lực bóp cổ đối thủ đến chết.

Nó không thuộc về bất kỳ một loại hệ thống chiến thuật nào, cũng không xuất phát từ bất kỳ người hướng dẫn giàu kinh nghiệm nào.

Bất kể độ khó của các động tác hay sự phối hợp của các đối tác, chỉ có bọn họ mới thích hợp với bộ động tác này.

Vì thế Vương Sở Khâm dùng một tay gắt gao chống đỡ quái vật, tay kia vẽ một đường thẳng tắp lên đầu mình, sau đó làm một động tác cắt cổ.

Tôn Dĩnh Sa cưỡi trên người quái vật sửng sốt một giây, lập tức hiểu ý.

Cô lấy tay nắm chặt dao găm, cố định tư thế của mình.

Đồng thời buông lỏng đôi chân đang giam cầm ở trên người con quái vật, một cái đạp mạnh, nửa cưỡi lên vai con quái vật.

Dùng toàn bộ sực lực, nắm chặt dao găm rút lên.

Thành bại phụ thuộc vào hành động này.

Hai người chỉ trao đổi một ánh mắt, liền hiểu rõ trong lòng.

Đây là cơ hội duy nhất.

Con dao găm đã được rút ra khỏi cổ họng của con quái vật đến hàm răng trên của nó, và sắp cắt đôi xương mũi đầy máu, cơn đau dữ dội khiến con quái vật gầm lên đinh tai nhức íc, nó lắc lư dữ dội, cố gắng thoát khỏi hai người trên mình.

Ăn ý như Vương Sở Khâm Tôn Dĩnh Sa, đây không phải là lần đầu tiên bọn họ cùng nhau đối mặt với sinh tử.

Bọn họ cùng cái chết chiến đấu trực diện rất nhiều lần như vậy, và chưa một lần mất niềm tin vào đồng đội trong thời điểm phản công quan trọng, và chưa một lần từ bỏ hy vọng chiến đấu cùng sống sót.

Sống có nhau, ta cùng tiến và lùi.

Chết ta cũng cùng chung vinh nhục.

Vì thế Vương Sở Khâm nghiến răng nhẹ nhàng gật đầu với Tôn Dĩnh Sa.

Tôn Dĩnh Sa chuyển tư thế nửa ngồi xổm trên vai quái vật, cô thoáng buông tay cầm dao găm ra, dùng hết toàn lực duỗi dài cánh tay, kéo tay Vương Sở Khâm.

Vương Sở Khâm nhét cả khẩu súng vào miệng quái vật, dao găm của Tôn Dĩnh Sa vừa vặn kẹt ở phía trên khẩu súng, tạo ra một không trống đủ để ép con quái vật phải mở cái miệng to như chậu máu.

Chẳng bao lâu, con quái vật giãy dụa thật mạnh, ngay trước khi nó sắp cắn đứt cả dao găm và báng súng trong miệng nó...

Vương Sở Khâm kéo tay Tôn Dĩnh Sa, dùng sức nhảy lên và rút chốt lựu đạn với tốc độ cực nhanh rồi nhét vào cái miệng hôi hám của nó.

Mắt thấy lựu đạn sắp nổ tung.

Vương Sở Khâm nắm lấy tay Tôn Dĩnh Sa, dùng sức kéo xuống, tay kia giữ eo của cô, ôm cô như bao gạo và bắt đầu chạy điên cuồng về hướng khác.

Ba, hai, một.

Hai người trong lòng đồng thời đếm ngược.

Vài giây sau, Vương Sở Khâm khiêng Tôn Dĩnh Sa, cực hạn cũng chỉ chạy được chừng mười mét.

Khi lựu đạn nổ tung, trần nhà bắt đầu rung chuyển điên cuồng, khối bê tông có dấu hiệu lỏng lẻo, và với một tiếng nổ lớn, Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa bị một đợt sóng xung kích quật mạnh xuống đất.

Nơi ánh mắt có thể nhìn thấy, đều là một mảnh ánh lửa nhảy nhót, gạch vỡ vụn giống như mưa to, bổ đầu che mặt nện xuống.

Trong hỗn loạn, Vương Sở Khâm mạnh mẽ xoay người đem Tôn Dĩnh Sa đặt ở dưới thân, giống như tấm khiên vững chắc nhất, có thể vì cô đỡ lấy tất cả sát khí bốn phía trên thế giới này.

Vài phút sau, tầng này mới từ trong chấn động điên cuồng lắng xuống.

Sóng xung kích chấn động Tôn Dĩnh Sa đến ù tai, đầu óc cô trống rỗng, chậm hơn mười giây, mới ý thức được Vương Sở Khâm đang đè ở trên người mình.

Nhưng lặng yên không lên tiếng.

Anh nghiêng đầu ghé vào trước ngực Tôn Dĩnh Sa.

Không có âm thanh, cũng không có phập phồng, trầm tĩnh giống như một hồ nước không gợn sóng.

Bất an, khủng hoảng, luống cuống, bi thống, ngàn vạn loại cảm xúc kịch liệt cuồn cuộn trong đầu Tôn Dĩnh Sa.

Bụi đất bay lả tả đầy trời, trong một mảnh sương mù, Tôn Dĩnh Sa cái gì cũng không thấy rõ, cũng không thấy rõ mặt Vương Sở Khâm.

Chỉ có bọn họ nắm thật chặt, thậm chí là mười ngón tay đan vào nhau.

Nói rõ ràng với Tôn Dĩnh Sa rằng người này vẫn còn ở bên cạnh cô.

Đợi đến khi bụi bặm đều tiêu tán, tầm nhìn lại trở nên rõ ràng, Tôn Dĩnh Sa gần như run rẩy vươn tay, đi thăm dò hơi thở của Vương Sở Khâm.

Cô không biết là tay đang run rẩy, hay là trái tim mình đang run rẩy.

Mỗi một tế bào trên dưới toàn thân cô, đều bị hỉ nộ sinh tử của anh tác động, run rẩy.

Hơi thở của Vương Sở Khâm đều đặn và đều đặn.

Khoảnh khắc đó, chỉ khoảnh khắc đó.

Tôn Dĩnh Sa rất muốn trộm đi hai giây từ thế giới hoang tàn này.

Thế giới trở nên hư vô, bầu trời đêm đen kịt cũng sẽ sáng lên, tất cả virus đều có thể tuyệt chủng, mang đến một thế giới mới tràn ngập ánh sáng và hy vọng.

Ông trời ơi, ở nơi thoáng đãng như thiên đường kia.

Bất luận là thuận cảnh hay nghịch cảnh, giàu có hay nghèo khó.

Sức khỏe hoặc bệnh tật, cũng có thể là vui vẻ hoặc ưu sầu.

Con muốn người này, vĩnh viễn xa xôi, ở lại bên cạnh con.

Đầu ngón tay truyền đến một xúc cảm ấm áp, ánh mắt Tôn Dĩnh Sa dịch chuyển, vừa vặn rơi vào trong ánh mắt Vương Sở Khâm đang ngẩng đầu nhìn cô.

Đáy mắt của anh có ngàn vạn loại cảm xúc, nhưng thứ nổi lên trên bề mặt là sự dịu dàng không thể che giấu.

"Sợ anh chết như vậy sao?"

Còn chưa nói xong, Vương Sở Khâm đã bắt đầu ho khan kịch liệt, trong miệng có mùi tanh mặn chát dâng lên, trước ngực cùng sau lưng đều đau nhức.

Mặc dù Vương Sở Khâm đã cố gắng hết sức để kìm nén, bọt máu vẫn từ khóe miệng từng chút từng chút chảy ra.

Tôn Dĩnh Sa tinh mắt nhìn thấy vết máu ở khóe miệng anh, vội vàng vỗ bả vai anh.

Vương Sở Khâm cố gắng đứng lên, dựa vào vách tường bên cạnh ngửa ra sau.

Bắt được chân mày nhíu chặt của Tôn Dĩnh Sa, vừa định mở miệng an ủi cô, lại cảm thấy mỗi một khúc xương trên dưới toàn thân đều phát đau, chỉ có thể chậm rãi phun ra một ngụm máu nóng.

Tôn Dĩnh Sa cuống quít tìm ba lô của anh, đáng tiếc lật tới tìm lui, trong ba lô chỉ có một ít thuốc ngoại thương và băng vải, cô chỉ có thể ghé sát vào bên cạnh Vương Sở Khâm, ân cần hỏi: "Anh cảm thấy thế nào? Nghiêm trọng không?"

"Khụ khụ, không sao." Sợ Tôn Dĩnh Sa chướng mắt, Vương Sở Khâm giơ tay lau bọt máu bên miệng, "Em quên rồi sao, có thể tự lành mà."

Mối quan tâm dẫn đến sự hỗn loạn, Tôn Dĩnh Sa và Vương Sở Khâm cùng được huấn luyện, anh cũng là người mang huyết thanh nồng độ cao, nồng độ 70%, so với Tôn Dĩnh Sa còn cao hơn 5%.

Trên lý thuyết mà nói, tỷ lệ tự lành sau khi bị thương của Vương Sở Khâm cao hơn Tôn Dĩnh Sa rất nhiều.

"Có thể tự lành sẽ không đau sao?" Tôn Dĩnh Sa lấy thuốc và băng vải từ trong túi ra, bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra vết thương trên người Vương Sở Khâm, trong giọng nói mang theo chút oán giận, "Làm anh hùng cứu mỹ nhân cái gì chứ!"

"Nhìn trên cánh tay trái anh này, rất sâu và dài."

"Trên tay còn không đếm được."

"Ay - - đau! Nhẹ một chút nhẹ một chút!"

"Còn biết đau không? Đau là tốt, nên cho anh nhớ thật lâu."

Tôn Dĩnh Sa yên tâm thoải mái quở trách Vương Sở Khâm, giống như đây vốn là quyền hạn dành riêng cho cô, lời nói ra khỏi miệng rõ ràng đã vượt qua giới hạn, nhưng ai cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Cô giống như đang ngầm thừa nhận, Vương Sở Khâm chính là vật sở hữu của cô.

Vương Sở Khâm một tay chống đất, tay kia bị Tôn Dĩnh Sa nắm, lăn qua lộn lại tìm vết thương.

Anh an vị ở nơi đó, bất kể Tôn Dĩnh Sa cố ý giở trò xấu nhéo anh như thế nào, Vương Sở Khâm cũng không kêu đau nữa.

Tôn Dĩnh Sa đã quen với việc cãi nhau với Vương Sở Khâm, xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, cô ngược lại có chút không quen.

Cô còn chưa mở miệng hỏi, Vương Sở Khâm đột nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười.

Tôn Dĩnh Sa ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy kỳ quái: "Anh cười cái gì?"

Vương Sở Khâm thu lại nụ cười, nhưng ánh mắt dịu dàng không giấu được.

Suy nghĩ của anh thoáng cái trở lại rất nhiều rất nhiều năm về trước.

Họ được cử đi thực hiện một nhiệm vụ ở một đất nước xa lạ, đó là lần đầu tiên họ ra nước ngoài và cũng là lần đầu tiên họ thực hiện nhiệm vụ một mình.

Vô luận là mảnh đất dưới chân này, hay là ngôn ngữ xung quanh, không chỗ nào không tràn ngập chứa đầy những điều chưa biết và xa lạ.

Mười bảy tuổi, nằm ở ranh giới giữa tuổi thiếu niên và tuổi trưởng thành.

Mười bảy tuổi đối với tương lai cùng thế giới đều ngây thơ ngây ngô , hai người cùng nhau bước lên một mảnh đất xa lạ, đối phương chính là người duy nhất có thể giao phó, ỷ lại cùng tin tưởng lẫn nhau.

Lúc ấy phản ứng đầu tiên của Vương Sở Khâm chính là...

Họ không có gốc rễ ở đây.

Họ là những hạt giống nhưng không thể bén rễ.

Bởi vì bọn họ sinh ra trong một mảnh hoang mạc bão cát đầy trời, không có nguồn nước, cũng không có thổ nhưỡng màu mỡ.

Rễ không thể đi sâu vào lòng đất, hấp thụ chất dinh dưỡng, phá đất mà ra, cuối cùng trưởng thành thành cây đại thụ che trời.

Vì không còn hy vọng cho tương lai, người bên ngoài đều coi bọn họ như cành khô lá rụng, muốn vĩnh viễn đem bọn họ mai táng ở trong hoang mạc kia.

Họ sẽ trôi dạt trong gió, trôi dạt một lần nữa, và cuối cùng tìm được nơi để cắm rễ.

Khi đã quá tuổi, hãy tưới nước cho nhau bằng mồ hôi và nước mắt.

Trông ngóng, hy vọng, đầu tiên là đâm chồi nảy lộc, sau đó cành lá sum suê, cuối cùng trưởng thành thành đại thụ chọc trời.

Rễ của họ giao hòa dưới lòng đất, cùng một dòng máu chảy trong từng huyết quản, dùng sự sống để tạo nên sự sống của nhau.

Vương Sở Khâm khi đó cũng không hiểu, trong lòng anh mông lung, bất cứ lúc nào cũng muốn chui ra từ lòng đất.

Bây giờ anh đã hiểu --

Hoá ra anh được sinh ra,

Chính là để yêu Tôn Dĩnh Sa.

Tôn Dĩnh Sa hồi lâu không nhận được câu trả lời, liền đưa tay lắc lắc trước mặt Vương Sở Khâm.

Lại bị anh bắt được.

Bàn tay Vương Sở Khâm to hơn cô, có thể bao trọn nắm tay của cô.

Hơi ấm liên tục truyền qua lòng bàn tay, dẫn dắt Tôn Dĩnh Sa ở trong mảng bóng tối hư vô này, áp sát anh.

Rồi họ ôm nhau.

Bí mật yêu nhau trong thế giới này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com