1. Aidaigio Sostenuto
Đêm tĩnh mịch.
Ánh trăng rơi xuống mặt hồ như những mảnh bạc vỡ vụn, phủ lên làn nước một lớp ánh sáng mong manh. Rừng cây ven bờ chìm trong bóng tối, chỉ còn gió thổi xào xạc và tiếng côn trùng rỉ rả. Nơi ấy, mọi thứ đều như ngưng đọng, cho đến khi một chuỗi âm thanh khẽ vang lên.
Tiếng đàn.
Chậm rãi, run rẩy, dằn vặt. Những nốt nhạc không dồn dập, không rực rỡ, mà trải dài như hơi thở đứt đoạn của một linh hồn đang chực rơi vào vực thẳm.
Steve dừng chân ngay trên lối mòn lát đá dẫn ra hồ. Toàn thân cậu nổi da gà. Cậu chưa từng nghe thấy âm thanh nào giống thế này — nó không giống nhạc lễ hội trong làng, cũng không giống khúc ca đồng quê mà bà thường hát. Đây là một thứ gì đó khác hẳn, bí ẩn và u buồn, vừa như than khóc vừa như cầu nguyện.
Tiếng đàn gọi cậu.
Cậu bước đi, ban đầu rụt rè, rồi càng lúc càng nhanh, như thể nếu chậm lại thì sẽ bỏ lỡ mất. Đôi giày vải dẫm lên lớp rêu trơn trượt phát ra tiếng "sột soạt", nhưng Soobin chẳng còn bận tâm. Ánh trăng chiếu xuống khiến bóng cậu kéo dài trên mặt đất, nhỏ bé và đơn độc.
Trước mắt cậu, giữa những rặng cây tối đen, bóng dáng lâu đài cũ hiện ra. Tường đá loang lổ, những khung cửa sổ cao vút phủ bụi, phần mái đã gãy sập một góc. Người trong làng thường bảo nơi này có ma ám, rằng ai đi vào sẽ chẳng quay về. Nhưng ngay lúc này, Steve chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng đàn vọng ra từ trong đó, ngân dài như sợi chỉ bạc nối thẳng vào trái tim cậu.
Cậu chạm vào cánh cửa gỗ khổng lồ, lớp sơn đã bong tróc để lộ thớ gỗ xám bạc. Đẩy một cái, cửa kẽo kẹt mở ra, luồng gió lạnh tràn ra khiến Steve khẽ rùng mình.
Bên trong tối om. Mùi ẩm mốc, bụi bặm, xen lẫn mùi nến cháy hăng hắc. Những ngọn nến cắm dọc hành lang lập lòe, ánh sáng yếu ớt soi ra những bức tường đá nứt nẻ và những bức chân dung đã mờ nhạt. Đâu đó vang lên tiếng nhỏ giọt của nước, lẫn với tiếng gió rít qua khe cửa sổ vỡ.
Steve nuốt nước bọt. Nhưng tiếng đàn vẫn vang lên, đều đặn, kéo cậu đi sâu hơn.
Cậu dừng lại ở một cánh cửa khép hờ. Từ khe cửa, ánh trăng lùa vào, chiếu lên nền đá hoa cương loang lổ. Cậu khẽ đẩy cửa, và cảnh tượng bên trong khiến cậu nín thở.
Một căn phòng rộng, trần cao, cửa sổ lớn vỡ kính để lộ bầu trời đêm. Ánh trăng tràn vào như một dòng thác bạc. Giữa căn phòng, đặt trên bục gỗ, là một cây đàn piano màu đen.
Người đàn ông ngồi trước nó.
Mái tóc đen dài rũ xuống che nửa gương mặt. Vai rộng, bóng lưng cao lớn, ngồi thẳng tắp. Đôi tay trắng dài di chuyển trên phím đàn với một sự điềm tĩnh lạnh lẽo, như thể từng nốt nhạc được rút ra từ chính máu thịt anh.
Steve chết lặng. Cậu chưa từng thấy một cảnh tượng nào đẹp đến mức vừa khiến người ta muốn lại gần, vừa khiến người ta muốn chạy trốn. Không khí dày đặc, như có một bức màn vô hình bao phủ, đè nặng lên ngực cậu.
Âm nhạc đột ngột dừng.
Người đàn ông ngẩng đầu.
Ánh trăng hắt vào gương mặt anh, soi rõ đôi mắt sâu hun hút. Đó là một cái nhìn lạnh lùng, sắc bén như lưỡi dao, khiến Steve theo bản năng rụt về sau. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cậu cũng thấy trong đôi mắt ấy có một điều gì đó khác — một sự trống rỗng đáng sợ, như thể anh chẳng còn thuộc về thế giới này.
"Em là ai?" – giọng anh vang lên, khàn và thấp, dội vào bức tường đá rồi tan ra như tiếng vọng từ đáy hồ.
Steve lắp bắp. "Em... em nghe thấy tiếng đàn."
Khoé môi anh nhếch lên thành một nụ cười lạnh nhạt, nửa như chế giễu, nửa như thương hại.
"Âm nhạc này không dành cho kẻ khác. Nó chỉ là bóng tối của ta."
Steve khẽ lắc đầu. Cậu tiến lên một bước, dù tim đập dữ dội. "Không... nó đẹp. Buồn, nhưng... đẹp đến mức em không thể rời đi."
Người đàn ông im lặng, mắt dõi theo cậu, trong thoáng chốc ánh nhìn kia dao động. Anh quay đi, bàn tay lại đặt lên phím đàn.
Âm nhạc ngân lên lần nữa. Vẫn buồn, vẫn u tối, nhưng Steve biết, có một nốt nào đó vừa lệch đi rất khẽ, như một nhịp thở run, như một lời thú nhận lỡ rơi ra khỏi trái tim.
Cậu ngồi xuống bên khung cửa, mắt không rời khỏi dáng người kia. Đêm dài dằng dặc, trăng lặng lẽ trôi về phía tây. Cho đến khi bản nhạc chấm dứt trong im lặng, Steve vẫn còn ngẩn ngơ, lòng tràn đầy một thứ cảm giác vừa run rẩy vừa ngọt ngào: cậu biết, kể từ khoảnh khắc này, cuộc đời mình sẽ không bao giờ còn bình yên nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com