Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 1: Trong chốn lao ngục

Lâm Dư từ trong miệng của mình phun ra từng chốc từng chốc búng máu, tuy vậy gương mặt y vẫn vô cùng bình tĩnh, nhan sắc lạnh lùng, y lấy tay quệt miệng, máu dính lên vạt áo, y cũng kệ, lại ngồi lặng im trong góc.

Đầu dựa vào tường, dáng vẻ mang theo một chút mệt mỏi, y nhìn xuống dưới chân, nơi đó đã có sợi dây xích quấn vào chân y, y lại nhìn lên tường, nơi tay cũng có nho nhỏ dây xích.

Y cười khẩy, y không biết mình có bản lĩnh gì khiến bọn hắn sợ hãi đến nỗi xích cả tay lẫn chân y như vậy, thậm chí quần áo cũng không cho mặc nhiều, xiêm y mỏng manh vì sợ y giấu đồ trong đó.

Khiến y có thể cảm lạnh, đổ bệnh nhưng có thể dùng tất cả liều thuốc quý này để cứu lấy mạng y.

Muốn hành hạ y tra tấn y, lại dùng mọi cách uy hiếp để không để y chết!

Nói tóm lại đều là một lũ điên, muốn y đau khổ, lại không muốn y chết!

Y cảm thấy hơi lạnh, y co người người lại, chỉ là lao tù âm u giá rét này không có bất cứ thứ gì có thể che lấy thân y khiến y cảm thấy được chút ấm áp. Lâm Dư bậm bậm môi, môi y khô nứt, trong đôi mắt thoáng chút âm u buồn bã.

Bụng lại dâng lên cơn đau, y bị đau dạ dày mỗi lần căng thẳng mệt mỏi, nhìn y trong chốc lát lại khạc máu, trong chốc lát lại đổ mồ hôi lạnh, lại một tiếng cũng không than không trách, hệ thống như ngồi trên chảo nóng, nó loay hoáy đầy lo lắng hỏi:

"Ký chủ ngươi ổn không?"

Lâm Dư trên mặt thoáng chốc ẩn hiện ôn nhu cười, lười biếng đáp lại:

"Ta vẫn ổn, chưa chết được."

Hệ thống trong đầu lại bắt đầu tự trách:

"Là tại ta, ta không nên đưa ngươi đến thế giới này, càng không ngươi đưa ngươi vào thời điểm này, không nên lười biếng không chịu điều tra phản diện thân phận, để ngươi né tránh hắn, để hắn không thể khi dễ ngươi!"

Hệ thống khóc chít chít, Lâm Dư giọng nói nhẹ nhàng mang theo vài phần dỗ dành trẻ con:

"Không trách ngươi, cũng do ta khi dễ hắn trước."

Y nói rất ít, giọng nói khàn khàn, cổ họng khô khốc do lâu ngày không uống nước, không phải không có nước, chỉ là nước đã bốc mùi sình, là nước mưa, uống vào chỉ khiến y càng thảm. Cũng không biết người nọ là vô tình hay cố ý.

Hệ thống vẫn cảm thấy rất đau lòng cho nhà mình ký chủ, nhà mình ký chủ rất tốt, tính tình rất ôn nhu, lại rất săn sóc, nội tâm lại nhân hậu, là trên thế gian này tốt nhất nhân loại. Nó càng nghĩ, giọng càng uất ức:

"Ký chủ đó là khi dễ sao? Ký chủ chỉ  là ghẹo một chút, cái kia nhân loại thật không biết đùa! Hơn nữa ký chủ, rõ ràng hắn nợ ngươi rất nhiều! Vì sao hắn lại đối xử với ngươi như thế."

Lâm Dư đã mệt mỏi, giọng nói lại càng thêm yếu ớt, chỉ là không nỡ ngắt lời cái này mềm manh hệ thống, vẫn tận tình giải thích:

"Tình không thắng được quyền, quyền không thắng được dục, bọn hắn đối với ta đơn giản chỉ có vừa muốn của ta quyền lực, vừa muốn của ta thân thể. Hoàn toàn là hai cái tiểu tâm cơ."

Hệ thống cái hiểu cái không nhưng nhìn chính mình ký chủ gương mặt đã trắng bệt, nó câm miệng không hỏi nữa, chỉ là trong lòng thật sự rất nôn nóng, nhưng chính mình không giúp được gì.

Lâm Dư biết hệ thống lo lắng y, lại hiểu chuyện không muốn làm phiền y, trong lòng cảm động, nhưng lại không khống chế được lại phộc ra một búng máu.

"Ký chủ... ngươi cảm động thì bảo vệ tốt thân thể aaaa!"

Lâm Dư gật gật đầu, bộ dáng thật sự ngoan ngoãn, kéo kỹ vạc áo mỏng manh lại, trong mắt mang theo vài tia ý cười. Y nhắm mắt muốn ngủ.

Lại đột nhiên y nghe được tiếng bước chân, mà ở nơi này người duy nhất có thể đến "viếng" y chỉ có hắn. Bước đi của hắn rất từ tốn, khi đến trước y thì câu đầu tiên hỏi lại là:

"Sư phụ, ngươi chưa chết sao?"

Lâm Dư không buồn nhìn hắn, không đáp lại, vẫn cứ cố tỏ ra mình đang ngủ,  nhưng mà Triệu Chính lại quá hiểu biết y, hắn hiểu rõ sư phụ còn chưa có ngủ, giọng nói mang theo bá đạo cùng vô lại nói:

"Ồ, vậy là người đã chết rồi sao, lòng làm đệ tử, ta hết sức đau lòng, cho nên ta đem thiên hạ này bồi táng* ngươi được không?"

Lâm Dư mày khẽ run, đôi mắt nhẹ mở, y cố ngẩng lên đầu, dùng hết sức lực, một lần nữa đưa mắt nhìn Triệu Chính, trong đôi mắt thoáng qua một chút đau khổ, giọng mang theo run rẩy:

"Ngươi không nên làm vậy, lúc ngươi vây thành tạo phản, ta trao quyền lại cho ngươi, ngươi nói với ta ngươi sẽ là minh quân, khục khục...sẽ đối tốt với thần dân trong thiên hạ, ngươi... hứa với ta như vậy!"

Triệu Chính mày nâng lên, giọng nói mang theo vui vẻ cùng vô lại:

"Nhưng mà, sư phụ à, ta chỉ hứa với người sống, chứ không hứa với người chết!"

Lâm Dư cảm thấy tức trong ngực, cổ lại nghẹn máu nhưng nhịn  lại nuốt xuống y không muốn người này biết về bệnh tình của mình, y hít sâu vài hơi, đầu rũ xuống, mang theo mệt mỏi thoái ý,  nhân nhượng Triệu Chính.

"Vậy thì ngươi đừng lo, ta sẽ sống, sống để nhìn ngươi trở thành minh quân"

Người nọ tức khắc cười tươi như hoa, ánh mắt sáng rực, bỗng nhiên ngồi sụp xuống, cũng không chê lao tù bẩn, sà vào lòng Lâm Dư, như một chú chim nhỏ, ngoan ngoãn cọ lên lòng bàn tay Lâm Dư, động tác cực kì quen thuộc.

Lời nói lại vô cùng tàn nhẫn:

"Sư phụ ta chiếm hữu người đã đủ, bây giờ ta đưa người cho Lăng Sóc được không?"

Lâm Dư người cứng lại, mang theo run lên, không biết nghĩ gì mà lại vuốt đầu của Triệu Chính, giọng nói mang theo đắng chát, lại mang theo cầu khẩn mà chính y cũng không nhận ra:

"Triệu Chính... ít nhất, đừng coi ta như một món đồ, được không?"

Không phải muốn cho là cho, muốn đưa là đưa, ngươi để lại cho ta một chút tình cảm với ngươi không được sao?

Việc gì phải tuyệt tình như vậy, những lời này Lâm Dư không nói ra, vì y biết rằng, nói ra mình sẽ bị xem thường, y muốn giữ lại trong mình một chút lòng tự tôn.

Triệu Chính không thèm để ý đến tâm trạng phức tạp của Lâm Dư, hắn chỉ cảm thấy Lâm Dư thực sự lạnh lùng, rõ ràng chính mình sắp bị hắn đưa đi vẫn có thể bình tĩnh như thế, như vậy rốt cuộc là chuyện gì mới khiến người này trở nên sợ hãi, tuyệt vọng.

Hắn muốn khi dễ người này, nhưng cũng không muốn người này ghét bỏ mình, cho nên hắn đã sớm tìm cho mình một cái cớ:

"Sư phụ, người không phải nói trên thế gian này, chỉ có thiên hạ này là quan trọng nhất sao? Ta đưa người đi, chính là con tin có giá trị, dùng một cái phế hoàng đế lại có thể đổi lấy an bình nơi biên cương, không phải rất tốt sao?"

"Năm đó người đá ta ra biên cương, đẩy ta vào chiến trường, không phải cũng vì hai chữ thiên hạ, vì lợi dụng triệt để giá trị của ta sao, sư phụ?"

Triệu Chính như một đứa trẻ, ma ranh nói, nụ cười còn có lúm đồng tiền, hắn càng nói càng cảm thấy tự hào:

"Năm đó, ta nói ta muốn tạo phản, muốn phục hồi quốc cũ, sư phụ cũng không phản đối mà nói rằng, chỉ cần đối với thiên hạ tốt, thì nên không màng tất cả, ta đích thật đã học được điều đó từ sư phụ, sư phụ ta học rất tốt không phải sao?"

"Ngay cả sư phụ ta quý mến nhất, ta cũng có thể chấp tay cho rồi!"

Lâm Dư sững sờ, cười khàn, đôi mắt thâm sâu không rõ nghĩ gì, giọng nghẹn ngào như khen ngợi, như cười giễu:

"Ngươi... làm rất tốt, ngươi so ta càng vô tình..."

Tay của y đặt lên đầu của hắn, khóe môi gượng lên một nụ cười khổ sở:

"Tốt... vậy... liền bán ta đi... lợi dụng triệt để ta đi... đệ tử tốt của ta"

Mà lúc này, Triệu Chính mở mắt ra, thành công thấy được, trong đôi mắt của Lâm Dư chất đầy thống khổ.

"Sư phụ... người hận ta sao?"

===

Con mọe nó chó công, vừa S vừa M công, khùng công, anh công này tính tình ma quỷ, kiểu yêu nghiệt công.

Những bạn công còn lại, có kiêu ngạo, có phúc hắc, có tri kỷ đơn thuần công.

Không có ôn nhu công, vì sẽ trùng thuộc tính với thụ.

Thụ siêu cấp ôn nhu, là nam thần!

--

Bồi táng từ hán việt: có nghĩa lôi cả dòng họ chết chung với một người, từ này hay dùng cho vua chúa thời xưa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com