Tập 23: Tư vị bị vứt bỏ (có thịt nhẹ)
Con tác giả khùng khùng điên điên rồi, chap này H nhẹ từ ngữ tục, mọi người nhắm mắt bỏ qua, dưới 18 đi nơi khác, sẽ tóm tắt ở chương sau.
Tục bằng ngôn từ, không bằng hành động.
==
"Chủ nhân lâu rồi không gặp"
Lâm Dư nghe hắn gọi mình là chủ nhân có chút ngẩng người sau đó cảm thấy rất buồn cười, hắn gọi như vậy, chẳng qua là chế giễu y mà thôi, ánh mắt của hắn âm lãnh đến cùng cực, y y nhìn hắn, rốt cuộc vẫn không hỏi hắn, ngươi hận ta năm đó bỏ rơi ngươi sao, nhàm chán vấn đề, mà trực tiếp hỏi:
"Ngươi muốn gì, mới có thể giúp ta?"
Lâm Dư biết, chỉ có trước mắt người này, tiếp nhận trên tay y quân lính, mới khiến bọn họ cuộc sống trôi qua dễ dàng không cần phải chết oan, nhưng Lâm Dư cũng biết hắn ta hận y tột cùng, chỉ là nếu hắn đã đến, hẳn là hắn muốn gì đó ở y.
Y lúc này có thể cho hắn gì đây, Lâm Dư rũ mắt, nghĩ đến những thứ ở kiếp trước mà rùng mình, một cảm giác lởn cợn dâng lên trong cổ, y sợ hãi đến mức muốn lùi bước.
"Chủ nhân, người đang nghĩ gì thế?"
Lâm Dư không đáp lại, cố trấn tĩnh mà nhìn hắn, Trịnh Thâm nhìn người trước mặt, nhớ mười năm trước khi hắn chỉ mười mười bốn tuổi, người này liền bỏ hắn rời đi, hắn ở trời tuyết lạnh đi khắp nơi muốn tìm y, về sau sốt nặng. Là người này vứt bỏ hắn, nhưng mà chủ nhân vứt bỏ nô lệ thì có gì sai, hắn cần gì phẫn nộ, cần gì khó chịu. Chính là dù tự an ủi như thế, nhưng khi nhìn thấy người này trước mắt, hắn lại không thể tha thứ cho y. Không thể tha thứ cho y vì đã tùy tiện vứt bỏ hắn.
Hắn tiến lại, nhìn gương mặt chủ nhân luôn lạnh lùng điềm tĩnh trong trí nhớ thế mà nảy sinh ra biến hóa ở trên đó khắc lấy một tia sợ hãi dù cố gắng giấu giếm, trong lòng hắn không khỏi sinh ra hưng phấn khó tả. Người sợ ta sao?
"Trịnh Thâm, năm đó ta vứt bỏ ngươi là ta sai rồi, ta xin lỗi ngươi, ta liền giao binh quyền cho ngươi, được sao?"
Lâm Dư lúc này vẫn không quên tính kế, một mặt có vẻ là giao binh quyền để tránh khỏi việc nhục nhã, thực chất y biết rõ chính mình đã không giữ được binh quyền trong tay, thậm chí đưa cho Trịnh Thâm bởi y biết rõ tính tình của hắn. Trịnh Thâm chắn chắn không phải một người tốt, nhưng hắn là một tướng quân tốt. Dân chúng ở dưới trướng của hắn ít nhất không cần lo cái lo cái mặc, hơn nữa y gương mặt sợ hãi bởi vì y biết lúc này mình làm ra vẻ ung dung giao quyền Trịnh Thâm sẽ không nhận. Hắn hận y, hắn là muốn thấy y thống khổ cùng sợ hãi.
Quả nhiên Trịnh Thâm nói:
"Binh quyền, sớm hay muộn cũng là của ta, hơn nữa chủ nhân ta quá rõ tính cách của ngài, ngài là muốn bảo vệ binh lính cùng dân chúng của ngài, mà trong triều chỉ toàn tham quan ô lại, nếu đưa người của ngài dưới trướng bọn chúng sẽ bị bóc lột đến chết, ta nghĩ ngài là biết rõ điều này, ngài còn lựa chọn nào ngoài việc đưa họ ở dưới trướng của ta?"
"Ngài mới là người phải cầu ta, cầu ta nhận lấy binh lính của ngài, chiếu cố binh lính của ngài, chứ không phải là ta cầu ngài đưa binh lính quân quyền, quân quyền trong tay ta đã có đủ, ta không cần nhận một toán binh già yếu. Càng không cần nhận sự tính kế của ngài, tới giờ phút này, ngài còn tính kế ta."
Trịnh Thâm gương mặt lạnh lùng nói ra tất cả tính kế của Lâm Dư, Lâm Dư bị vạch trần, sau lưng đổ đầy mồ hôi trên gương mặt lại gượng cười:
"Phải... thế thì sao? Ngươi chẳng lẽ muốn làm nhục ta, ngươi... ngươi không phải gọi ta chủ nhân sao, ngươi nói sẽ trung thành với ta mãi mãi sao, nếu không ngươi liền sẽ bị trời tru đất diện, hồn siêu phách tán đây là ngươi thề, ngươi không sợ bị trời phạt sao? Ngươi nên biết trên trời ông trời có linh, sẽ giáng xuống trừng phạt ngươi"
"Ha..."
Trịnh Thâm đột nhiên cười, hắn rất ít khi cười, lúc cười cùng lắm là khóe môi kéo ra một độ cong rất nhỏ, hắn đột nhiên vươn chân đạp một cái, rầm.
Lâm Dư bị đạp vào vách tường, đau đến ôm bụng, y không tin tưởng một người như Trịnh Thâm lại làm như thế, y ngẩng đầu nhìn, gương mặt của hắn ta không thay đổi. Hắn bỗng ngồi xổm xuống, nắm lấy chân y, hôn lên chân y, khò khè nói:
"Chủ nhân... à không, Lâm Dư, ngươi nghĩ ta gọi ngươi chủ nhân là ta thật sự coi ngươi là chủ nhân sao, Lâm Dư à, năm đó là người vứt bỏ ta, ta đã không còn là tên nô lệ khờ dại năm đó nữa rồi. Cũng ở khoảng khắc ấy, ta liền khát vọng, một ngày nào ta sẽ lại đứng trước mặt người, không phải để người xin lỗi ta, chỉ đơn giản là khiến người không thể nào vứt bỏ ta được nữa"
"Ta nghĩ mãi, không biết làm cách nào để có thể có được vị trí như thế, thì gia tộc đã vươn tay, bọn họ muốn ta đứng ở vị trí cao, mà ta cũng nghĩ đứng ở vị trí đó, ta cuối cùng có thể cúi xuống nhìn người, mà không phải ngẩng đầu lên"
"Cúi xuống nhìn, quả nhiên tư vị cực kì tốt, nhìn người thấp kém dưới chân ta, khiến ta cảm thấy thật.. hưng phấn"
Ánh mắt lập lòe quỷ dị đó, khiến Lâm Dư quen thuộc, Trịnh Thâm nhập ma, giọng nói hắn trầm thấp lạ lùng, bàn tay hắn luồn đến cặp đùi trắng nõn của Lâm Dư:
"Người biết không, ta ngày đó mười sáu tuổi bị vứt bỏ, tối đó, ta đã mơ thấy người quỳ dưới chân ta, xin lỗi ta, sau đó ta liền khinh nhục người, xé rách quần áo của người khiến nước mắt người chảy dài, gương mặt đầy phẫn nộ nhìn ta, như muốn ăn tươi nuốt sống ta, cặp mắt như vậy khiến ta sướng khiến ta muốn đuỵt vào lỗ đuýt của người, khiến cái lỗ đó chảy dầm dề đầy nước khiến người bật lên những tiến rên rỉ như một con đũy non, ta muốn... muốn nhiều hơn nữa"
"Ta muốn, đuỵt chết ngài, chủ nhân của ta à"
Trịnh Thâm dùng một gương mặt lạnh lùng mà nói những lời hết sức dâm dục, Lâm Dư trợn mắt to, từ những kiếp trước dù bị làm nhục nhưng y chưa từng nghe những lời như vậy, hơi thở rầm rì của Trịnh Thâm ở hơi tai, bàn tay của Trịnh Thâm mân mê dưới đùi luồn qua nơi đó, Lâm Dư hốt hoảng sợ hãi mà hét lên:
"Ngươi... câm miệng! Dừng tay của ngươi lại"
Trịnh Thâm gương mặt bình tĩnh như cũ mang theo độ cong nhẹ đến khó tay, bàn tay xé ra quần áo của Lâm Dư, chất vãi lụa mềm mại trong tay hắn bị xé ra như là giấy, lộ ra nước da so tuyết còn trắng nõn của Lâm Dư, cơ bụng săn chắc lại không kém phần dẻo dai.
Ánh mắt Trịnh Thâm tối lại càng ngày càng giống dã thú, hắn đem đôi môi dày của mình nhấn lên đôi môi mỏng của Lâm Dư, luồn lưỡi vào nó mà công thành đoạt đất, Lâm Dư ánh mắt dữ tợn muốn cắt đứt lưỡi của hắn, lại không ngờ Trịnh Thâm lại cầm chim của y, lạnh lùng uy hiếp:
"Ta mà đứt lưỡi, ngài liền đứt chim"
Ánh mắt không hề nói giỡn, Lâm Dư trong chốc lát dừng lại, nhưng trong lưỡi không biết bị thứ nước gì truyền vào mà trở nên vô lực:
"Ưm... ngươi cho ta uống cái gì?"
"Một ít xuân dược"
Trịnh Thâm nhàn nhạt nói, thuốc tác dụng rất nhanh Lâm Dư ngay lập tức thấy cơ thể nóng ran, y muốn giãy dụa phản kháng lại không còn chút lực nào, không y không thể bị làm nhục như vậy. Cổ họng y khàn khàn, nức nở nói, tựa như một người chết đuối mà cố bấu víu lấy hi vọng, mắt y đỏ bừng, nghiến răng nói
"Trịnh Thâm, ta... ta dù không phải thái tử, nhưng ta ít gì cũng là hoàng tử, ngươi để hoàng thượng biết ngươi đã làm nhục ta, hắn sẽ để yên cho ngươi sao?"
"Sẽ, bởi chính hắn vứt bỏ ngươi, cũng chính hắn giao ngươi cho ta, nếu không thái tử à, ngươi nghĩ vì sao ta có thể xuất hiện ở đây?"
Trịnh Thâm trong lòng ngực đột nhiên móc ra một tờ giấy nhỏ, màu vàng, khoog phải thánh chỉ nhưng trên đó quen thuộc chữ viết lại làm Lâm Dư nhận ra, trên đó viết:
"Nghịch tử, ngươi bây giờ đã không còn giá trị gì, nếu tướng quân vừa ý ngươi, ngươi liền hầu hạ tướng quân đi, đây là trách nhiệm của một thái tử, dù ngươi là một phế thái tử tử đi chăng nữa"
Lâm Dư nhìn tờ giấy, ánh mắt như muốn nứt ra, chỉ nghe bên cạnh thanh âm lẩm bẩm của Trịnh THâm, hắn cười khẽ:
"Thái tử... tư vị bị vứt bỏ như thế nào, rất ngọt phải không?"
"Từ bây giờ... ngươi liền phải làm nô lệ của ta rồi, thái tử à..."
===
Vốn định viết theo hướng nhiệt huyết có não, mà thôi truyện đã lệch tuyết hơi nhiều rồi, lỡ viết theo hướng máu chó, ngược luyến thì đâm đầu nhắm mắt chạy theo vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com