Chương 24: Triệu hoán lần hai
Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng
Bản đồ Tuân Châu này là tự Khương Thư vẽ ra.
Từ khi cấp bậc nhân viên quản lý thăng lên cấp ba, phạm vi bản đồ trong trung tân cá nhân đã từ "Quận Yến Kiệu" mở rộng thành "Tuân Châu".
Bởi vì biết một tấm bản đồ chính xác trong thời chiến tranh quan trọng đến mức nào, Khương Thư thường sẽ dành những lúc rảnh rỗi không có việc gì lấy bút vẽ bản đồ ra.
Việc này khá tốn công sức, vất vả lắm mới vẽ xong một tấm, đang nghĩ xem nên đưa ra tiền tuyến lúc nào, không nghĩ tới cơ hội lại tới nhanh như vậy rồi.
Chỉ là gửi đi xong, khi trở về cũng phải giải thích rõ ràng nguồn gốc của tấm bản đồ này cho Khương Khác.
Lần này, sau khi tin tức nguy cơ về lương thảo đã được giải quyết truyền về Tốn Dương, Khương Thư hiếm khi thấy phụ thân mình không keo kiệt lộ ra vẻ biểu dương.
Chuyện cho đội xây dựng lặng lẽ vận chuyên vật tư, Khương Khác có biết đến, ban đầu nghe nhi tử đề nghị cách làm này, ông cảm thấy không nên làm thừa, đội ngũ xây dựng Ô Bảo phần lớn là dân công lao dịch, làm sao có thể an toàn bằng việc để quan binh hộ tống được!
Hơn hữu lần vận chuyển này có tận trăm người, sơn tặc giặc cướp tầm thường sao dám cướp lương thực của quan phủ.
Không nghĩ tới còn thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
"Lần này là nhờ có con có chuẩn bị sớm, nếu không sợ là đã gây ra đại hoạ." Giờ ngọ, lúc đang chuẩn bị dùng cơm ở hậu đường thì Khương Khác cảm khái một câu.
Dù đã thoát khỏi nguy cơ, nhưng mỗi khi nghĩ đến việc này, trái tim lại muốn giật thót lên.
Khương Hiển phụ hoạ: "Đệ đệ lần này đã lập công lớn rồi, nếu bọn Hung Nô thật sự thực hiện thành công việc cướp lương thảo thì hậu quả khó mà lường được."
"Dù sao thì cũng là vật tư lấy ra từ phủ kho, ta đương nhiên phải chú ý nhiều hơn." Khương Thư nói tiếp: "Việc này cũng phải cảm tạ Nguỵ duyện đã nguyện ý phối hợp, để đội ngũ của hắn vận chuyển lương thảo, đã tăng thêm không ít phiền phức."
"Không sai, Nguỵ Chước cũng có công." Khương Khác gật đầu, chợt nghĩ tới việc gì đó, nhìn về phía Khương Thư, hỏi: "Tuân Đô uý gửi thư có nói là đã nhận được bản đồ Tuân Châu, bản đồ này từ đâu mà có?"
Khương Thư đã sớm có chuẩn bị đối với việc này, ngữ khí thong dong: "Việc này nói đến cũng ly kì, ngày ấy con và Nguỵ duyện thương nghị xong, lúc trở về tào sở thì trùng hợp gặp được một bóng người nhảy ra cửa sổ, ban đầu còn tưởng là gặp trộm, nhưng sau khi tra xét lại phát hiện không mất thứ gì, chỉ là trên bàn có thêm một tấm bản đồ Tuân Châu."
"Chính là tấm con đưa cho Tuân Đô uý?"
"Vâng."
"Có thể nhìn thấy dáng dấp của người kia không?"
Khương Thư lắc đầu: "Chưa nhìn thấy, nhưng con thấy hắn mặc bộ đồ cũ kỹ, tóc tai rối tung, có chút giống với ẩn sĩ lần trước đưa khoai lang tới."
"Là tên ẩn sĩ kia sao?" Khương Khác nhíu mày: "Việc này không nhỏ, sao không thương lượng với ta?"
"Lúc đó đoàn xe đã sắp xuất phát, con nghĩ người đến nếu thật sự là vị ẩn sĩ kia, vào lúc này đưa bản đồ tới, chắc là muốn góp một phần sức lực giúp đại quân, lúc đó không kịp nghĩ nhiều, lập tức để bản đồ vào trong phong thư, sau đó bận rộn công vụ nên cũng quên nói."
Khương Khác nghe xong gật đầu: "Hành động quyết đoán, con làm rất tốt."
Dù sao chiến sự cấp khẩn, cũng không thể dở dang được.
Ông lập tức cảm khái: "Đáng tiếc, vị ẩn sĩ kia nhiều lần ra tay giúp đỡ nhưng lại chưa lần nào lộ diện, nhân tài cỡ này nếu xuống núi trợ giúp triều đình, xác định có tư cách."
"Khụ...." Khương Thư có chút lúng túng, dẫn đắt đổi đề tài: "Mặc dù đã hóa giải nguy cơ về lương thảo, nhưng cường đạo Hồ tộc trong núi cũng là một mầm hoạ lớn, để phòng ngừa Hồ Yết cấu kết Hung Nô làm loạn, phụ thân nên nhanh chóng phái binh diệt trừ."
"Đúng thật không nên kéo dài việc diệt cướp, chỉ là...." Khương Khác hơi dừng lại, sau đó lắc đầu một cái: "Không đủ võ binh!"
Quân đội Yến Kiệu đều đã bị Tuân Lăng đưa đi, giữ lại ở Tốn Dương cũng chỉ có mấy đội ngũ quận binh trị an trong thành, những người này gộp lại còn chưa đủ năm trăm, vận chuyện lương thảo đã phái một trăm người đi, một trăm người kia đến nay trở về cũng mới chỉ mười mấy, những người còn lại hoặc là chạy đi tìm quân lính của Tuân Lăng trợ giúp, hoặc là chết trong tay Yết Hồ, có trốn vào trong núi cũng không biết có về được hay không.
Hơn nữa có tin truyền đến, ngày đó Yết Hồ đến cướp xe lương thảo có hơn hai trăm người, đây là đã xuống núi, nếu có cường đạo tiếp ứng trên núi, nhân số chỉ sợ càng nhiều hơn.
Chuyện diệt cướp không dễ dàng như thế, không có sự chắc chắn, Khương Khác rất khó hạ quyết đinh mạo hiểm như vậy.
"Phụ thân nếu lo lắng quân số quận binh không đủ, không bằng chiêu mộ binh từ lưu dân?" Khương Thư lỡ đãng nói.
Khương Khác không ra quyết định, Khương Hiển cũng không quá tán thành: "Một mình chiêu binh, sợ là không thích hợp."
"Lúc này không giống lúc xưa, Tuân Đô uý trấn thủ Bạch Lan Hình, khả năng là không thể về trong mấy tháng tới, mà vẫn phải có người bảo vệ an nguy của Yến Kiệu. Để cường đạo Yết Hồ ở trong núi cuối cùng vẫn là một mầm hoạ, chúng ta chỉ chiêu binh bổ dung vào chỗ còn thiếu thôi, cũng là vì đại sự diệt cướp, có gì không thích hợp?"
Khương Hiển há miệng nhưng không thể phản bác được điều gì, cuối cùng nhìn về phía Khương Khác: "Ý phụ thân thế nào?"
"Chiêu binh không phải chuyện nhỏ, để ta suy nghĩ cân nhắc trước đã." Khương Khác cau mày nói.
Dường như muốn lập tức kết thúc đề tài này, ông đưa tay ra hiệu nô bộc đưa cơm lên, nói: "Thương nghị công vụ đến đó thôi, trước tiên cứ dùng cơm đã."
Nghe vậy, huynh đệ hai người cũng đàng dừng vấn đề lại, ngoan ngoãn ăn cơm.
*
Khương Thư có ý đề nghị việc chiêu binh, một mặt như y đã nói là diệt cướp cần phải có đầy đủ binh lực, mặt khác cũng là vì triệu hoán nhóm người chơi thứ hai đến, y có thể đưa nhiều người chơi gia nhập vào trận doanh Đại Nguỵ, cũng vừa hay có thể quản lý bọn họ.
Đúng vậy, y quyết định triệu hoán nhóm người chơi thứ hai.
Trải qua hai tháng phát triển, nhóm người chơi đầu tiên đa phần đã tìm được cách chơi chính xác của trò chơi này, cũng dùng thân phận con dân Đại Nguỵ tỏa sáng tỏa nhiệt ở các góc của Yến Kiệu.
Người chơi có kỹ năng đều đã được khai quật ra hết, Khương Thư cảm thấy đây là lúc tiến cử những nhân tài mới.
Trong nguyên văn, sau khi Yến Kiệu bị vây hãm, chiến loạn nổi lên ở khắp Trung Nguyên, một thời gian rất dài Đại Nguỵ không được thái bình, y rất cần nhiều trợ lực đến giúp mình bảo vệ Tốn Dương.
Chỉ là, người làm chủ trong quận sở dù sao cũng không phải y.
Mặc dù y kiến nghị lên Khương Khác nhưng đối phương không nhất định phải tiếp thu, bởi vậy tạm thời Khương Thư vẫn ăn bình bất động. Cho đến hai ngày sau, Khương Khác gọi Binh Tào duyện và Thương Tào sử đến thương nghị chuyện chiêu binh, lúc này y mới hạ chủ ý triệu hoán người chơi.
*
Ngày mùng một tháng năm là gia yến.
Sau khi cùng mọi người dùng cơm chiều, đêm đó, Khương Thư đã về chỗ ở của mình rất sớm.
Trực tiếp bước vào thư phòng, y dùng lý do xử lý công vụ để Chi Đào đưa Tiểu Ngũ ra ngoài chơi, sau đó thì ngồi xếp bằng trước bàn, nắm chặt con ve ngọc, mở ra bảng trò chơi.
Mở ra trung tâm quản lý, hàng đầu tiên là "Triệu hoán người chơi".
Click vào "Triệu hoán", lập tức nhảy ra các hạng mục tuyển chọn.
Khương Thư đã khá quen với quy trình này, y không do dự đặt tuổi tác khoảng mười tám tuổi trở lên, số người chơi thì đặt năm trăm người.
Có kinh nghiệm của lần thành công đầu tiên, Khương Thư cảm thấy mình có thể tăng mức độ quản lý lên khó hơn một chút, nhưng cũng không thể một lần tăng quá nhiều miễn cho không quản được, năm trăm người là vừa đúng số lượng.
Đặt xong những điều cơ bản này, chính là đến lựa chọn phạm vị nghề nghiệp người chơi.
Bởi vì trò chơi "Mô phỏng đại Nguỵ" này trước mắt đã đủ hot ở Hoa Hạ, Khương Thư không lo không đủ người chơi, lần này y lớn mật loại bỏ hạng mục "Học sinh", chỉ chọn những nghề nghiệp mà y cần nhất lúc này như "Quân nhân", "Nhân viên y tế", "Giáo viên".
Sau đó còn chọn thêm các nghề nghiệp có lẽ có thể phát huy được tác dụng như "Vận động viên", "Nhà văn", "Diễn viên".
Sau khi điền vào tất cả lựa chọn, trong lòng y thì thầm "Làm ơn cho ta một số đại lão đi", ôm trong ngực một niềm tin nào đó, click "Đệ trình".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com