Chap 21: Buổi ăn hạnh phúc
Nàng, đã có chút cảm thấy như một lần nữa sống dậy. Năm nay, em của nàng đã thi đại học. Cũng vì thế, nàng cố gắng hết sức kiếm tiền cho em.
-" Nam, em muốn học đại học không? "
-" Dạ? Em muốn, nhưng tiền mắc lắm. Hay em học đến lớp mười hai em nghỉ em làm phụ hai nghen! "
-" Em ngốc quá, muốn học thì cứ học. Chị có công việc ổn định được rồi. Chị lo cho em được. Yên tâm, miễn em học giỏi thôi. "
-" Thật ạ? Nhất định em sẽ học giỏi rồi. Sau này, em học ngành Y. "
Nàng cười, nhìn đứa em lớn cõi của nàng. Nhẹ nhàng vuốt đầu nó. Nó nhìn qua nàng nói: -" Em thấy chị Ngân, sếp của chị. Chị ấy là người tốt. Giúp đỡ gia đình mình nhiều. Mình có ơn nghĩa với người ta thì mình trả. Mình mời chị ấy một bữa ăn cơm, được không chị? "
Nhắc đến cô, lòng nàng vui vẻ không thôi. Nàng đã từng yêu rồi, và nàng biết cảm xúc khi rung động một người là như thế nào. Nàng giấu đó chứ, sao một nhân viên lại yêu một người trên cõi khác.
-" Nha? "
Nam kéo tay chị, thêm đôi mắt cún con của nó cầu khiến cũng phải làm nàng xiêu lòng. -" Ừ. "
...
Một căn phòng to lớn, không ai nói ai câu nào. Thúy Ngân chột dạ mà mở lời.
-" Chị..."
-" Giám đốc..."
Cả hai như ngại ngùng vì trùng hợp, e ngại đến mức im lặng mà không dám đối diện nhau.
-" Chị có chuyện gì nói trước đi. "
-" Giám đốc giúp đỡ gia đình tôi nhiều đến thế. Tôi không thể phủ nhận nó được. "
-" Có gì đâu. Chị đừng để ý. "
-" Vì thế, nếu giám đốc không chê thì tôi mời đến ăn tối nhà tôi. "
Cô vui vẻ không thôi, là nàng chủ động đó. Không sai đâu. Lòng cô như bừng nắng hạ ở mùa xuân. Vui như đêm giao thừa.
-" Tôi không có chê. Quyết định vậy đi, tối nay tôi sẽ đến. "
Cô dừng như bị lời nói của nàng lôi cuốn. Cũng quên mất, người trên ấy đang nhìn chằm vào cô hành xử. Cô quên đi lời nói xưa của mình với Hoàng Đế. Tình yêu, kiếp trước lẫn kiếp này cô đều không nên đáng có ở hạ phàm.
Lan Ngọc hôm nay, một tay đi siêu thị mua những món thiết yếu. Cứ nghĩ Thúy Ngân nàng ta là kiều nữ danh giá chẳng thể ăn được đồ ăn đậm bạc.
-" Nên mua mực không nhỉ? "
Nàng đang lựa, mua đã quá nhiều chỉ sợ nàng không thể chế biến kịp. Nào là tôm, cua, gà,... Nàng chuẩn bị đối đãi với cô, cô là ân nhân của cuộc đời nàng.
Mua xong về, cũng đã bốn giờ chiều. Nàng rất thích nấu ăn, từ nhỏ đã được bà truyền dạy. Nên tay nghề không phải dạng vừa.
-" Nam, em ra phụ chị một tay. "
Thấy cậu nhóc cứ mãi mê trăm vào đống sách dày cộm ấy, khiến nàng tội nghiệp không thôi.
Cậu đã ngoan ngoãn nghe lời, tắt máy tính, đóng luôn trang sách đang học dang dở. Cậu đi ra ngoài, sắn tay áo lên.
-" Chị muốn em giúp gì sao? "
-" Em phụ chị cắt con mực ra lắt nhỏ. "
Cậu trông ngóng lên, đôi mắt của trẻ con còn chứa đậy cả một tâm hồn sáng bởi một viên ngọc. Đó long lanh vô cùng, cậu bèn nói. -" Sao chị không kiếm người yêu đi, sau này em ở kí túc xá trường rồi, khi chị bệnh ai lo? "
Nàng nhìn cậu, cậu nhóc của nàng đã lớn thật rồi, còn biết quan tâm đến chị mình.
-" Chị lo cho mình được mà. Em cứ yên tâm mà học."
-" Em tức chị! Lan Ngọc à, chị nhìn xem chị chuẩn bị lên hàng ba rồi. Mà chẳng có ai bên cạnh, chị lo cho em đúng không? Em lo cho em được, chị lo cho mình đi."
Nàng bắt giấc, nhéo mũi cậu bé. Thành ông cậu non rồi hay sao?
-" Biết rồi, nhóc con! "
-" Em lớn rồi đấy nhé! "
Nàng cười khặc khặc, con nít với nàng thì mãi mãi là con nít thôi.
-" Còn em, đã có ai chưa? "
Nàng thấy thằng bé ngại không muốn trả lời, nên thôi dù gì chuyện tình cảm của Nam chẳng muốn động đến, cứ chuyến biến tự nhiên nhất khi được bởi ông trời.
-" Thế em đem đi luộc giúp chị mấy con tôm. "
Thằng bé nhanh nhẹn dọn lấy. Tiếng cười rôm rả của hai chị em không ngớt. Vui phải biết.
Nói đến xíu, điện thoại trong phòng của cậu cũng reo lên. Nam ngại nhìn nàng. Nàng hiểu chứ, người ấy điện chứ đâu?
-" Nói chuyện xong ra đây cũng được ông hai! "
Nó cười hì hì sau đó chuyện vuốt trong phòng. Nàng ở lại, làm tiếp một đống dang dở này.
Thúy Ngân, nàng ấy là ai khiến một cô gái như Lan Ngọc luôn mơ thấy thao đêm. Những cảnh lãnh mạn, hay những cảnh biệt ly khiến Lan Ngọc tất nghẹn không thôi.
-" Chị đang làm gì đấy? "
Là Thúy Ngân gọi, Thúy Ngân là cô gái tốt với nàng. Cô luôn chủ động giúp đỡ nàng dù nàng không mấy khi xin khát. Nàng cũng mong cầu Thúy Ngân sẽ được một người tốt bụng, quan tâm chăm sóc, tốt hết thảy phần thiên hạ. Cô xứng đáng nhận được điều đó. Đó là phúc phần của cô xây dựng lên.
-" Tôi đang làm đồ ăn, sếp gọi tôi có chuyện gì không ạ? "
-" Không, không có. Chỉ là tôi muốn hỏi chị làm xong chưa để tôi qua ăn, đói quá! "
Bên đây cô đã đói rã rời rồi. Vì rất mong bữa cơm hôm nay do chính nàng nấu. Thuý Ngân cô hạnh phúc vô cùng.
Nghe giọng mèo nheo kêu than của nàng, nàng muốn sặc cười không thôi. Đáng yêu!
-" Tôi cũng nấu sắp xong, sếp qua đây chắc được rồi. "
Cúp máy, Thúy Ngân phóng như tên lửa mà lao đến. Mèo mỡ ngon tuyệt sao cô có thể bỏ lỡ đây, hôm nay rất đáng để cô xăm lên mình để làm kí ức. Nhưng nghĩ đến cảm giác đau rát khi xăm thì sợ, nên thôi xăm trong trí và trong tim cũng không kém.
Reng.
Tiếng chuông, nàng biết là Thúy Ngân nhưng đang tay dở và nhơ nhớp. Phải đành mượn Nam mở cửa đón cô dùm.
-" Nam ơi! Em ra đón khách dùm chị. "
Nam nhón nhém hớn hở mà mở cửa cho cô. Cậu bé này thiếu khách thật.
-" Chị Ngân, chị vô nhà đi. "
-" Nam! Là sếp chị đó ăn nói cho đàng hoàng. "
Nam bĩu môi, nhún vai nói: -" Ơ hay? Em với chị Ngân quen nhau lâu rồi, chị mới vô làm chớ bộ. "
-" Em còn trả treo với chị sao? "
Cô cuối khặc khặc, trong vui chưa kìa. Cậu em vợ của cô đúng là được cái nói đúng.
-" Thôi có gì đâu, em ấy đừng gọi hỗn hào là được. Đây cũng không phải là chỗ làm chị cũng không cần phải gọi tôi là sếp hay giám đốc gì đó đâu. Tôi nghe mà mệt lắm! "
Cô, và nàng cùng nhau dọn cơm ra. Nàng làm một mâm nhỏ riêng để cúng người bà đã mất của mình. Khẽ vái lại ba cái sau đó đốt cho bà một nén hương.
-" Sếp à không. Chị ăn đi. "
-" Giám đốc... Đưa chén cơm đây em bới cho chị. "
Nam thấy chị mình phát ngôn loạn hết rồi liền cười khoái trí. Nàng ghét nên cho một cái cốc lên đầu nhẹ một cái hầm hừ nói: -" Em cười cái gì? Ăn đi. "
-" Em cười chị cũng la, em khóc chị cũng không cho. Thế em sống sao? "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com