Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

12. Giao kèo

Min Ami lúc sau quay lại với khay thức ăn trên tay. Cô đi tới bàn của JiMin, đặt từng đĩa thức ăn lên bàn một cách cẩn thận, nhưng cô cứ cảm thấy có gì đó không đúng.

Sao bầu không khí lại tự dưng nặng nề hơn cả lúc đầu thế này?

Ami dọn món xong, định sẽ nhanh rút lui nhưng không ngờ tên SangBin tự dưng lại nắm lấy tay cô khiến cô có chút giật mình. Hắn nhìn JiMin, giở giọng điệu bỡn cợt

-Cô bé này thật sự rất được mắt đó! Cảm giác thế nào hả Park JiMin?

Nghe câu hỏi thức thời đầy ẩn ý của SangBin, Ami hơi hoảng, liền lập tức theo phản xạ mà quay sang trừng mắt với Park JiMin. Trong đầu cô nhanh chóng nảy chữ. Rốt cuộc thì anh với hắn đã nói gì với nhau vậy? Sao hắn lại hỏi anh thế này trước mặt cô chứ?

Nhìn khuôn mặt cứng đờ của JiMin, Ami thực sự đang rất lúng túng, cũng đang bắt đầu thấy xấu hổ và tức giận khi cô nghĩ rằng JiMin đã hé lộ gì đó về chuyện của cả hai cho Hong SangBin.

Min Ami lập tức rụt tay lại, nhưng vẫn bị hắn giữ chặt. Bộ dáng của Hong SangBin bây giờ như đang khiêu khích Park JiMin, hắn đang muốn anh thừa nhận điều gì đó

-Mau bỏ tay cô ấy ra đi!

JiMin lạnh giọng, nhưng SangBin lại cười cợt trêu chọc anh

-JiMinie à, chơi qua đường thì được, nhưng cậu không được để ý ai đâu đó!

JiMin đanh mặt. Còn Ami lúc này dù đang khá bối rối về cuộc đối thoại của hai người đàn ông này nhưng cô vẫn cần phải tỉnh táo để tự cứu mình thoát khỏi tình cảnh khó xử. Cô rụt mạnh tay lần nữa, nhẹ cầm lấy cổ tay mình khẽ suýt xoa.

Nếu đây không phải là nơi làm việc của cô, thì nãy giờ cô đã muốn cho tên Hong SangBin này một bạt tay rồi. Đồ tên đàn ông bỡn cợt, lời lẽ lúc nào cũng đáng ghét. Min Ami cũng không trông mong gì vào Park JiMin sẽ lên tiếng đỡ phần nào đó giúp cô, bởi vì bản chất của anh ta cũng tương đồng thôi.

Nhìn ánh mắt bỡn cợt, xem thường của tên Hong SangBin đó, cùng với khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ của Park JiMin, Ami thực sự không biết nên hành động thế nào mới khiến bản thân không cảm thấy thiệt thòi. Nhưng rồi cô kiềm nén lòng, chỉ dùng ánh mắt căm phẫn nhìn hai tên đàn ông đó rồi quay người rời đi.

Đúng là mấy gã đàn ông trăng hoa, khi đã lên giường thành công rồi thì lập tức chẳng còn xem ra giá trị gì. Giờ thì cô thấy mình nhận số tiền đó là xứng đáng rồi.

*******

Min Ami ngồi ở khu cửa sau nhà hàng, biểu cảm khuôn mặt không mấy tươi tắn lắm. Chuyện khi nãy cô vẫn để tâm lắm. Không ngờ có ngày cô sẽ chịu cảnh bị lũ đàn ông xem thường thế này. Thật là bức bối chết đi được mà!

Đang ngồi ủ rủ một mình thì tự dưng trước mặt lại bị cái bóng của ai đó lấn át, Ami chậm rãi ngước mặt lên, cô khá ngạc nhiên vì đây là hình bóng của người cô muốn tránh nhất. Lại là Park JiMin!

Min Ami lúc này hơi kích động, cô tức giận lớn tiếng với anh

-Yah! Tên khốn này! Sao anh lại ở đây? Muốn dè bĩu gì tôi sao?

Park JiMin không khó chịu vì lời lẽ của cô. Lần nữa anh lại nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, cảm giác vô hại và gần gũi như lần anh mua thuốc trị bỏng cho cô.

-Chuyện lúc nãy, em đừng để tâm tới mấy lời của cậu ta. Cậu ta không được "ổn" lắm...

-Tự dưng giải thích với tôi làm gì? Tôi với anh có liên quan gì tới nhau đâu!

Ami dửng dưng trả lời, nếu họ là một cặp tình nhân, thì lời này của cô nghe như một cô gái nhỏ đang hờn dỗi. JiMin dường như nhẫn nại, anh lại tiếp tục hỏi

-Tuần rồi em không đến làm, có chuyện gì không ổn sao?

-Bộ ngày nào anh cũng đến nhà hàng à?

-Ừm.

-Đến làm hay không là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh chứ? Bộ anh bị đa nhân cách sao? Lúc thì như tên trăng hoa nham nhở, lúc thì lạnh lùng đáng ghét, giờ lại ân cần quan tâm. Anh muốn gì?

Ami bực dọc vì sự quan tâm bất chợt của JiMin. Trạng thái của anh ta thay đổi liên tục, làm cô trong lòng có chút bối rối, không biết nên đối xử với anh thế nào mới đúng đây. Cô vừa sợ, cô vừa ghét, đôi lúc lại giao động vì anh ta. Rốt cuộc thì đối với JiMin cô nên phân ra trạng thái đối xử nào thì mới đúng đây.

JiMin bỗng chợt im lặng trước lời của cô. Sự im lặng bất chợt này khiến cô bỗng dưng có chút chột dạ. Cô vừa nói lời không phải sao?

Một nụ cười nhạt khẽ hiện lên trên khuôn mặt điển trai ấy

-Em nghĩ tôi quan tâm em vì điều gì?

Câu hỏi này khiến Min Ami bắt đầu thấy hoang mang. Sao nghe có chút không an toàn lắm.

-Anh...anh ý anh là gì?

JiMin khẽ cười, nhưng không phải là một nụ cười mang tính thiện lành. Anh tự trả lời tiếp câu hỏi của mình

-Là vì em ưng mắt!

-.....

-Em hỏi tôi muốn gì? Tôi muốn em!

Câu nói được bật ra trông khá nghiêm túc, không mang cảm giác trêu đùa bỡn cợt tí nào. Min Ami hoang mang thiệt rồi. Cô nên làm gì?

-Anh...anh đang "sảng" sao?

Không! Cô mới "sảng"! Cô đang nghe cái gì đó không được đúng lắm.

Park JiMin dùng ánh mắt lạnh nhìn cô, một ánh mắt hoàn toàn trấn áp người đối diện.

-Chắc là em đã nghe việc tôi chỉ qua đêm 1 lần với ai đó. Nhưng hiện tại thì...tôi lại muốn qua đêm với em nhiều lần hơn!

-....

-Tôi cũng có thể cho em nhiều tiền nếu em đồng ý!

JiMin thẳng thừng nói với cô. Giọng điệu và thái độ nghiêm túc này như thể anh ta đang đưa ra một giao kèo hệ trọng.

Anh ta lại bày ra một trạng thái khác nữa rồi. Bá đạo!

Min Ami phút đầu nghe thì ngỡ ngàng, nhưng về sau càng thông thì trạng thái của cô lại thay đổi. Cô muốn nổi khùng rồi đây. Thừa biết anh ta là gã có nhu cầu "thăng hoa" cao, nhưng cô cũng chưa nghĩ tới trường hợp ban mặt ban ngày anh ta sẽ dùng bộ dáng nghiêm túc, trịnh trọng để nói về loại chuyện này với cô.

-Đồ điên! Anh đúng là đồ điên! Giàu quá rồi điên! Vừa giàu vừa điên! Ha!

Ami buồn miệng mà xả ra một loạt câu để chửi. Cái tên "rối loạn trạng thái" này đúng là khiến cô phát điên vì anh ta mà.

-Ai muốn qua đêm nhiều lần với anh chứ?!

Ami đứng bật dậy, định sẽ bỏ đi nhưng bị Park JiMin chặn lại.

-Em thì thích tiền, còn tôi thì thích cơ thể của em. Em nên suy nghĩ!

JiMin chậm rãi đứng trước mặt cô, anh điềm nhiên

-Em có vẻ như không thích Hong SangBin. Nếu em đồng ý bên tôi, đạp đầu cậu ta là chuyện em có thể làm!

Min Ami nghe mà ngạc nhiên đấy chứ. Chẳng phải hai người là bạn thân sao? "Tán gái" thôi mà, có cần phải "thí" bạn thế này không? Tên Hong SangBin kia mà nghe được câu này chắc cũng tức chết đấy. Bạn tốt!

Park JiMin miệng lưỡi dụ dỗ con gái nhà người ta ghê gớm thật. Vẻ ngoài ngay thẳng, trong sáng của anh bây giờ chính là lừa người. Min Ami cũng chưa bao giờ thử nghiệm được cảm giác bá đạo thế này. Điên thật!

Nhưng cô không dễ dãi tới như vậy đâu. Min Ami quay người đi vào trong nhà hàng, Park JiMin liền nói

-Nếu em suy nghĩ kỹ rồi thì cứ tới quán Bar. Tôi sẽ chờ!

Anh ta đúng là con cáo xảo trá. Xem ra bộ dáng lương thiện vào ban ngày này anh ta chỉ để lừa người thôi, bản chất thật vẫn chính là một một gã sành sỏi trăng hoa ở hộp đêm.

Park JiMin diễn xuất đỉnh đấy chứ. Vẻ lương thiện, vô hại, không biết gì của anh ta thật là nguy hiểm. Loại đàn ông nguy hiểm!

Min Ami đúng là đã bị anh ta lừa thê thảm, bị anh ta thả mồi để tự chui đầu vào hộp đêm, rồi bị "ăn". Giờ thì lại bị anh ta đưa ra đủ loại điều kiện bá đạo để dụ dỗ cô chấp nhận loại giao kèo thể xác này đây.

*******

Ami nhìn JiMin rời đi, cô đứng phía trong nhà hàng mà khẽ lòng thở dài. Điều kiện của Park JiMin, thực sự làm cô giao động. Cô cũng đã từng trải qua rồi mà, anh ta thực rất hào phóng, bên anh ta thì sẽ sung túc đó.

Nhưng được bao lâu?

Rồi cô cũng sẽ bị "vứt" đi nhanh thôi khi anh ta không còn hứng thú với cô nữa. Cảm giác còn tệ hơn bị bạn trai đá.

Nghĩ tới thì cũng hứng thú, vừa rầu rỉ. Tại sao cuộc đời cô lại có chuyển biến tới hướng này chứ? Chẳng qua cô chỉ muốn vui chơi hưởng lạc đời tuổi trẻ, vậy mà giờ lại gặp phải Park JiMin.

Min Ami ủ rủ tiếp tục công việc của mình, cứ mãi suy nghĩ về việc đó làm cô cứ mất tập trung, đến nổi tên quản lí đáng ghét lại lên tiếng quát nạt cô lần nữa

-Yah! Con nhỏ này, dọn có cái bàn thôi nãy giờ vẫn chưa xong. Khách lại đến rồi kìa! Lề mề chậm chạp, làm không được thì nghỉ đi!

Trong hôm nay, là lần thứ mấy cô bị tên quản lí này dọa đuổi việc rồi vậy nhỉ? Cô chỉ nghỉ phép có một tuần vậy mà hắn cứ hằng học cô thế này cả buổi rồi. Min Ami vì đang căng não vì chuyện của JiMin, giờ lại thêm lời cằng nhằng của tên quản lí. Tức nước vỡ bờ, cô bực dọc xả luôn khay bát đĩa trước mặt tên quản lí khiến hắn bàng hoàng, cô cũng tháo luôn cái bản tên nhân viên của mình xuống, cô hùng hồn

-Nghỉ thì nghỉ! Cái ông quản lí thối, trả lương tôi được bao nhiêu, ăn bớt ăn xén! Tôi theo đại gia còn sướng hơn!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com