em níu vào cổ tay tôi anh đừng chụp ảnh nữa kí ức sẽ chỉ còn một nửatan biến trong tiếng chớp dư thừa.nhưng trí nhớ chỉ là một cơn mưa anh không thể hồi những gì đã mấtnếu đã mất cứ để cho nó mất chúng ta có gì ngoài mất mát đâu.(mất - zelda)•main pairing: cheolhan (choi seungcheol x yoon jeonghan) warnings: OOC, lowercase, có chửi bậy (dưới dạng viết tắt), kiến thức khoa học đều được tham khảo từ google, không đảm bảo độ chính xác, gương vỡ rồi chưa chắc đã lành đâu. cái fic này kinh khủng theo kiểu nếu bạn là người có mental health không ổn định hoặc không sẵn sàng tiếp nhận những thứ tiêu cực thì không nên đọc.…
"Chúng ta chính là sự sắp đặt tốt nhất của vận mệnh." (Bài hát: Biển Huỳnh Quang - Doãn Tích Miên)Tên chương có dấu (*) là do tác giả (mình) lấy tên bài hát đặt cho chương đó.A/N: Tác giả anti Hannibal x Clarice; Hannibal x Will; Tác giả còn anti quyển Hannibal. Mục đích viết chỉ để bớt cay cú khi đọc nguyên tác nên tất nhiên sẽ có ooc theo ý tác giả và diễn biến sẽ không hẳn theo nguyên tác.A/N: Tác giả còn cực kỳ ghét luận loan.A/N: Truyện đăng chưa có sự kiểm duyệt của beta. Sau khi beta xong thì mới gọi là hoàn chỉnh vì nó sẽ chỉnh lại một số cảnh hoặc thêm một số cảnh cho cốt truyện trở nên hợp lý hơn.…
Các oneshot viết cho hai đứa theo promt của BokuAkaWeek 2020 năm nay, viết cho BokuAka, chỉ cho BokuAka thôi, viết cho tình yêu bé bỏng non nớt này của Trà. -"No matter what other people say, we are the protagonists of the world.""I know it's not easy to give 100% in a match. But Akaashi, give me your 120%."-Trong những lúc mental health của mình ở mức tệ nhất thì Koutarou và Keiji lại cho mình động lực để sống tiếp, muốn nói yêu hai đứa rất nhiều.-Haiz, vẫn là vấn đề mental health, có lẽ tớ sẽ không tiếp tục viết được rồi. Hẹn hai đứa năm sau nhé?(06112020)…
Giới thiệu tý về nhân vật:Hoàng Đức Duy - 17 tuổi, lớp 11, ngọt ngào như mochi, cậu bé dịu dàng chỉ muốn ai đó nắm tay mình trong thế giới quá ồn ào này.Nguyễn Quang Anh - 17 tuổi, lớp 11, người thừa kế tài phiệt lạnh lùng, chỉ có một ngoại lệ duy nhất: Duy.Một người là mặt trăng - lặng lẽ, dịu dàng, khép mình.Một người là mặt trời - gay gắt, sáng rực, kêu ngạo, không thích ai nhìn thẳng vào mình.Người ta không hiểu vì sao mặt trời lại dõi theo mặt trăng. Nhưng Duy hiểu. Còn Quang Anh thì... chẳng cần ai hiểu.Một fanfic đầu tay của mình, đương nhiên sẽ có drama 1 xíu nhưng chung quy vẫn sẽ ngọt. Vì cuộc đời đủ buồn rồi mình đọc truyện thì thư giản thôi. Và tất nhiên mọi tình tiết trong truyện đều là tưởng tượng, chỉ lấy tên và cảm hứng từ vài tình tiết nhỏ ngoài đời, mong mọi người không áp nó vào người thật nhá. Chúc các bạn đọc truyện thật chill.…
Cherry Boy (Red) by lapislazuli (putainmeuf)at http://archive ofouro wn.or g/wor ks/35354680Summary: Doyoung đã sống phần lớn cuộc đời mình với căn bệnh tâm thần mà vẫn chưa chuẩn đoán được phác đồ điều trị. Vào cái đêm mà anh ấy đạt đến ngưỡng giới hạn của mình, một cậu bé mặc áo khoác màu đỏ đã ôm chặt lấy anh, và sau đó họ chưa tùng gặp lại nhau.Bây giờ, gần một năm sau, Doyoung cuối cùng đã theo đúng phương pháp điều trị và trở lại trường học. Mọi thứ dường như bình thường, cho đến khi anh tình cờ gặp lại cậu bé mặc áo khoác đỏ một lần nữa.HOẶC LÀDoyoung đang đối mặt với thực tế sống chung với chứng rối loạn lưỡng cực mới được chẩn đoán khi đang yêu. Anh ấy có thể tin tưởng bản thân để biết những gì anh ấy muốn và những gì anh ấy cảm thấy?Rating: MatureArchive Warning: Choose Not To Use Archive WarningsCategory: M/MFandom: NCT (Band)Relationship: Jung Yoonoh | Jaehyun/Kim Dongyoung | Doyoung Additional Tags: Alpha/Beta/Omega Dynamics, Mental Health Issues, Bipolar Disorder, Implied/Referenced Suicide, Emotional Hurt/Comfort, Alternate Universe - College/University, Mating Cycles/In Heat, Knotting, Shower Sex, Falling In Love, Self-Esteem Issues, Comfort Sex, Complicated Relationships, no beta we die like men, in this house we dont romanticize mental illness, we cope with it, with the right help, Mentions of past sexual assault…
Mây chiều trôi lặngHương cỏ phai nhòaSương rơi lạnh giáMộng tàn, tình tan.❦♭↭⑅⁺◛⁺⑅↭♭❦⤷ Đây là tổng hợp những mảnh truyện nhỏ về OC của tui trong thế giới Dr.STONE. (Tui gọi chúng là các Mảnh trăng).⤷ Có tình tiết liên quan tới CharOC. (Romantic, platonic với các nhân vật đều có).⤷ OC có vấn đề tâm lý.⤷ Đây là bộ fanfic cùng OC tui chăm chút khá kĩ nên nếu các bồ muốn hiểu những gì tui truyền tải, có thể bồ cần theo dõi lâu.⤷ Fic viết không theo trật tự thời gian, tuỳ tâm trạng của tui thôi.⤷ Cảnh báo: Nội dung có thể gây khó chịu.…
Pov: sẽ thế nào khi Hiếu không còn là chàng rapper điển trai mà trở thành một nhà báo, một biên tập nhỏ theo đuổi người con trai cậu hâm mộ từ nhỏ đến khi trưởng thành.…
choi seungcheol là học sinh ba tốt, là con nhà người ta, là tổng tài trong tiểu thuyết ba xu cái gì cũng có điều gì cũng giỏi, nếu thiếu mất điểm tốt nào thì do tác giả quên nghĩ ra, chứ không phải hắn không có.yoon jeonghan là đứa uống bốn viên thuốc ngủ rồi lên lớp co giật tay chân lăn ra giữa tiết văn, là con chó điên không ai muốn dây vào, là người luôn biết điều gì tốt cho mình nhưng không bao giờ chịu làm theo.seungcheol là nhân vật chính, còn jeonghan là nhân vật không nên được xuất hiện vì sự an toàn của độc giả. tưởng rằng bọn họ sẽ chẳng bao giờ liên quan đến cuộc đời nhau, ấy thế mà jeonghan lại thấy lần lượt nữ chính, nữ phụ một, nữ phụ hai đến tìm mình và bảo rằng người điên như jeonghan không xứng ở cạnh seungcheol, nên tránh hắn càng xa càng tốt. mà không phụ cái danh người điên của mình, ba lần như một, jeonghan đều hồn nhiên trả lời cùng một câu:- biết tao bị điên mà còn hẹn tao ra nói chuyện riêng thì ngu quá rồi đấy. ai biết giờ tao có nhào vào cắn mày không?•main pairing: cheolhan (choi seungcheol x yoon jeonghan) warnings: OOC, lowercase, có đôi chỗ ngôn ngữ thô tục, fic thần kinh do người thần kinh viết, không khuyến khích bất kỳ ai học theo những hành động của nhân vật. không khuyến khích người có mental health bất ổn hoặc người không tiếp nhận được những điều tiêu cực đọc. có nhắc đến các bệnh tâm lý và các hành động tự hại. nhân vật không liên quan gì đến người thật ngoài đời trừ cái tên.…
Cái khu phố này, thứ gì cũng có.Chỉ riêng người bình thường thì không.Nếu bắt gặp anh bán cơm tấm đang đánh nhau với xã hội đen, đừng lo lắng, vì có thể xã hội đen đó là chủ tịch ngân hàng.Nếu bắt gặp cậu bé đi nhặt ve chai với anh trai, đừng quan tâm, có thể chỉ là hai chủ tịch rỗi việc mà thôi.Còn nếu bắt gặp một xe giò chả, thì hãy tránh xa, vì có thể bạn sẽ bị công an giao thông hốt lên phường.Về cơ bản thì đời là trò đùa, nên khu phố này vẫn chưa trả tiền photo cho Kim Quang Dao.…
gửi bạn.nếu một ngày nào đó bạn quay lại app này và đọc được những lời này của tui.xin bạn đừng ghét tui.edit: tui nên xin bạn là đừng take this story serious mới đúng. lúc đầu cũng serious đó mà lúc sau hết rồi. nếu mà đọc được thiệt thì giả bộ coi như đọc nhật ký của mấy đứa con nít nha :')edit2: tại thời điểm không gì ngăn tui tự tin tuyên bố bạn sẽ không bao giờ đọc được câu chuyện này, tui sẽ cá với định mệnh nếu lời tuyên bố của tui sai vào bất kỳ thời điểm nào trong tương lai tui sẽ theo đuổi bạn tới cùng :))))))) ô kê mạnh miệng dzậy luôn là biết độ tin cậy là 100% nha :)))edit3: tui đã tạo thêm thử thách cho cái edit2 của tui :))))))) chậc cái tính thích chơi liều của tui đã khiến tui share trực tiếp link fic trên bio instagram của tui ròi :'))))) nhưng bạn có thấy cái acc ins đó không thì tui không biết :')))))nói chung là dậy đó, cứ thích tạo độ khó cho game thôi :))))edit4: vậy là hết rồi, mình nghĩ mình sẽ dừng tại đây. Cũng được hơn nửa năm rồi kể từ ngày câu chuyện này ra đời, nhưng câu chuyện vốn đã bắt đầu từ lâu lắm. Mình nghĩ mọi thứ đã đủ dài để kết thúc. Mình sẽ gói tâm tư lại ở đây, bạn sẽ không bao giờ đọc được đâu, mình chắc chắn là vậy, nhưng giờ chuyện đó chẳng quan trọng nữa. Vậy thôi nhé, mình về đây.…
Bạn cần tìm phòng trọ? Sắp tới năm học mới nhưng bạn đang có nguy cơ phải lê lết ngoài đường vì không có chỗ nương náu? Đừng lo. Hãy tới phòng trọ của Thắng Trường. Ở đây hết phòng rồi nhưng ít ra bạn sẽ được thấy cảnh dàn báo 12 người báo anh chủ trọ như chuyện cơm bữa.Bạn đói bụng nhưng không biết ăn gì? Bạn đã đi khắp nơi mà vẫn không tìm được gì ưng ý?Đừng lo. Hãy tới phòng trọ của Thắng Trường. Ở đây không bán đồ ăn nhưng bạn vẫn sẽ được ăn cơm tró do không chỉ 1, không chỉ 2, mà tận 6 cặp phát cho. Bạn muốn ăn cơm tró nhưng sợ cô đơn? Đừng lo. Vì đã có Lý Sang ở đây cô đơn cùng bạn. Trích lời Lý Sang: Ở chung dãy trọ với mấy người này tôi thành cha xứ lúc nào không hay.…
Có một anh họ Cho thầm thương em họ Lee, say mê quên này quên đêm, luôn lập kèo với các anh em theo kiểu ib nhóm gạ gẫm, mua chuộc, đe dọa nhưng lại thêm em vào nhóm đầu tiên mà không biết.....…
Phuwin biết rõ thứ nảy nở trong lòng cậu là sai trái, cậu vốn tưởng thứ tình yêu thầm lặng mà cậu dành cho Pond Naravit dẫu không được đáp lại cũng sẽ ổn thôi. Nhưng Chúa thật khéo chơi đùa, gieo vào lòng cậu một mầm hoa Violet tím rực rỡ để rồi những cánh hoa dần lấp đầy buồng phổi, tràn ra khỏi khuôn miệng xinh đẹp. Thế gian này hơn bảy tỉ người, biết bao nhiêu người cũng yêu đơn phương, thế mà cái căn bệnh 'Hanahaki' hiếm hoi với tỉ lệ một trên một triệu người ấy lại chọn Phuwin Tangsakyuen.*Violet là loài hoa tượng trưng cho tháng 2, là tháng sinh của Pond.…
Vài ý tưởng lặt vặt về LuMi mà tôi nghĩ ra, nhưng không có thời gian để viết thành một fanfic hoàn chỉnh.Đọc kỹ cảnh báo ở trước mỗi chapter. Rất nhiều darkjoke, không dành cho tất cả mọi người.(Lịch update: Từ thứ hai đến thứ sáu hằng tuần, ngày lễ sẽ có bonus)…
Tình yêu - lại là tình yêu. Tình yêu là cái gì chứ? Không phải nó chỉ mang lại khổ đau cho con người hay sao? Tại sao con người lại yêu? Tại sao lại vướng vào thứ rắc rối đó để rồi không tài nào gỡ ra nổi? Tôi không thích nó - nó từng làm tôi khổ, nó từng để lại những vết sẹo trong tim tôi - không phai mờ được. Nhưng tôi nào ngờ đâu: bản thân vẫn sẽ rung động trước một ai nữa. Tình yêu - một thứ cảm giác dai dẳng mà say đắm, ám ảnh mà cũng sâu sắc, cay đắng mà cũng ngọt ngào. Nó vừa thật đặc biệt vừa thật đáng sợ. Tôi ghét "yêu" hay nói đúng hơn là sợ "yêu". Tim tôi đã đóng băng trước mọi rung động, đã quá lâu. Tôi từng hứa với bản thân sẽ không bao giờ dính vào thứ cảm giác đó nữa. Nhưng nào đâu được... Bốn năm xa cách, không một chút liên lạc, lẽ nào thứ cảm xúc đấy vẫn có thể tồn tại trong tâm thức của cậu? Tôi không tin - nhưng nó là sự thật. Chúng ta đã lớn, đã trưởng thành - chúng ta đã khác. Vậy mà, ngày cậu quay về thứ duy nhất mà tôi không ngờ cậu sẽ nói nhất: "Tôi sẽ theo đuổi cậu đến ngày cậu yêu tôi hoặc yêu một ai khác thì mới thôi". Cậu vẫn chưa thay đổi nhiều nhỉ? Tôi có nên cố chấp mà bỏ lỡ một mối chân tình hay sẽ học cách yêu đây? Nhờ cậu cả vậy!…
Đây là bài viết đầu tiên của mình nên còn nhiều sơ sót, vì mình viết theo kiểu hơi cinema tả tình tiết nên sẽ không có thoại giữa các nhân vật( vì mình không giỏi khoảng này lắm nên khởi đầu chỉ có vậy). Các nhân cách hoàn toàn được dựa trên các tính cách, cảm xúc của bản thân mình. Do trong quá trình viết truyện sức khoẻ tinh thần mình không được ổn định nêm sẽ có nhiều đoạn viết hơi bi quan và tiêu cực tí. Rất mong tác phẩm đầu tay được mọi người đón nhận ạ.…
"Look up, laugh loud, talk big, keep the colour in your cheek and the fire in your eye, adorn your person, maintain your health, your beauty and your animal spirits."===Source: weibo/baidu/tianya/360doc/douban/facebookTrans: Yingie (@YunJaeDBSK), Kiem Duong, Diệu Đình, Linh Lung Tháp, Nhím Jung, Mẹ Cherry, DennisQ,...…