"thật ra em đã quen với việc phải chịu đựng nỗi đau rồi, nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, em cứ ngỡ anh sẽ không giống họ." note: lấy cảm hứng từ bài hát "không đau nữa rồi" - em xinh say hi.warning: kết se, ngoại truyện he, yếu tố viễn tưởng, ooc, lowercase.…
Dãy Trọ A Xìn Dương: người yêu đúng là giả nhưng yêu em là thật An: cuộc đời mà cái gì vui thì mình phải ưu tiên và càng phải ưu tiên khi đối phương là trai đẹp!…
Tưởng như sau cái ngày hôm ấy, An sẽ chẳng tới quán rượu tồi tàn đó thêm một lần nào nữa, nhưng rồi cứ thêm một lần, rồi lại thêm một lần nữa, dần dần, An đã trở thành vị khách quen, thành vị khách duy nhất ở quán hidden bar này.Ban đầu, mỗi lần xuất hiện, An đều cố gắng lấp liếm lý do: nào là "đi ngang qua tiện ghé," nào là "muốn thử rượu lần trước chưa kịp uống." Nhưng dần dần, nó chẳng buồn nói thêm lời nào. Nó cứ lặng lẽ bước vào, chọn lấy chỗ ngồi quen thuộc cạnh quầy, tự nhiên như một người chủ thực sự của nơi này.Nơi đây cũng dần dần trở thành căn cứ bí mật đối tới An, một nơi dù cho nó đến vào thời gian nào trong ngày cũng sẽ chẳng có khách, một nơi nó có thể đắm chìm vào cơn say mà không lo bị người khác làm phiền, thậm chí đôi lúc Đăng Dương cũng sẽ trở thành một người bạn với nó.Đôi lúc An sẽ giúp anh trang trí lại cửa tiệm, sửa lại tấm bảng quảng cáo mới hơn, cũng chẳng ngần ngại đem theo vài món đồ đắt tiền để làm quà.…
dogav." ngày mai không biết thế nào. nhưng nếu... nếu mai này miền Nam mình độc lập... hết bom hết đạn rồi, anh sẽ dẫn em về nhà. gặp bố mẹ anh, xin họ cho mình ở bên nhau. anh sẽ cưới em, đàng hoàng"warning!!!: câu chuyện hoàn toàn là sản phẩm của trí tưởng tượng. không có ý bôi nhọ, công kích hay hạ bệ bất cứ cá nhân hay tổ chức nào. 1 số tình tiết có liên quan đến lịch sử trong fic là do pluie thu thập và tìm hiểu trên Wikipedia nên sẽ không thể tránh khỏi sai sót. mong mọi người sẽ góp ý nhẹ nhàng.…