Dưới tán phong đỏ [Hemijima Gyomei]
Tình cảm giữa Hemijima Gyomei và Takane Mei không ồn ào, không cuồng nhiệt, mà bền bỉ và kiên cường như đá tảng, nhưng cũng có những khoảnh khắc vụng về, ngọt ngào khiến người khác phải mỉm cười.Gyomei là người sống trong bóng tối, đôi mắt không nhìn thấy nhưng trái tim lại sáng rõ. Còn Mei, cô gái cao gầy nhưng mạnh mẽ, lại giống như ngọn gió mang ánh sáng đến gần anh hơn. Ban đầu, giữa họ chỉ có những bài tập khắc nghiệt, những giọt mồ hôi và vết thương rớm máu. Nhưng dần dần, trong từng lần băng bó, từng cái xoa đầu, từng nụ cười ngại ngùng, một thứ tình cảm dịu dàng đã nảy mầm.Gyomei thường dùng đôi bàn tay chai sạn, to lớn của mình xoa đầu, vuốt đôi má bầu bĩnh của Mei. Mei vừa ngượng vừa tức, nhưng chẳng thể nào ghét nổi. Còn Mei, vốn bạo dạn và hay chọc ghẹo, lại là người khiến trái tim Gyomei xao động nhiều nhất. Là ánh sáng hiếm hoi trong thế giới tối tăm của anh. Cả hai không bao giờ nói "anh thích em" hay "em thích anh" trong suốt quãng thời gian tuổi trẻ. Họ chỉ trao nhau những cái chạm vụng về, những lời trêu chọc, những cái vuốt ve ngập ngừng. Tình cảm ấy giống như mạch nước ngầm, chảy xiết dưới lớp đá rắn chắc, bền bỉ và âm thầm, để rồi trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, mới vỡ òa thành những lời tỏ tình khắc sâu tim người. Không lời yêu nhưng tất cả đều là yêu. Với Gyomei, Mei không chỉ là đồng đội, không chỉ là kế tử. Cô là ngọn lửa giữ cho trái tim anh ấm áp. Với Mei, Gyomei không chỉ là thầy, là anh, là trụ cột vững chắc. Anh là bầu trời duy nhất mà cô muốn dựa và…