Textfic x Văn xuôiCái xóm trọ này bị làm sao ýNhư mùa thu "Hà Lội""Thế em yêu anh không?""Anh mày ghét cái thằng đầu hồng""Bống này kho tiêu ăn ngon lắm""Sao mà ghét cái thằng cha dạy Toán thế nhờ""Độc thân không phải là ế""THU TIỀN PHÒNG MỌI NGƯỜI ƠI"…
Tiệm bánh ngọt "SayHi" x Tiệm kẹo ngọt "Baocon"Hai tiệm đối diện nhau, chủ của hai tiệm cứ như chó với mèo ýƠ nhưng mà tiệm bánh ngọt lạ thậtGiữa một dàn A như thế lại lọt thỏm một bé O dễ thương quá đi ~~~"Trừ nó ra...anh cấm đứa nào bén mảng sang tiệm bên đó""Nhà bên lại phái gián điệp sang nhà mình kìa""Đằng ấy ngọt gắt quá. Không bằng đằng này""Nhà này cũng không béo bằng nhà kia đây"…
Xuyên suốt chiều dài của lịch sử nhân loại, "công bằng" vẫn là thứ khái niệm mơ hồ, chẳng ai biết nó có tồn tại hay không. Ai cũng đinh ninh cho rằng sau cách mạng, hòa bình về tất cả sẽ hạnh phúc. Ấy vậy nhưng cái sự thật tàn nhẫn nào phải thế. Khi lý tưởng chung không còn thì nỗi niềm riêng mới ùa về. Những cái mà thời chiến họ tạm gác lại thì thời bình là lúc nó sống dậy một cách dồn dậpChính cái thời mà bữa no bữa đói đó đã tàn nhẫn bóp nghẹt thứ gọi là "dị tính". Chẳng biết từ bao giờ xã hội lại xuất hiện "dẫn tính" và "dị tính". Nếu dẫn tính được xem là người dẫn đầu tài giỏi thì dị tính chỉ được xem là một nhóm người ở cái xó xỉn thấp hèn nào đó Trớ trêu thay cậu con trai của gia đình danh giá năm xưa lại là dị tính. Dù cho gia đình có thể bảo bọc em nhưng sống dưới cái ánh mắt khinh miệt, em có thể gắng gượng được còn mẹ em thì xót lắm. Nghĩ thương con trai nay bố mất sớm, nhà có của ăn của để cũng bị khinh thường. Thế là mẹ mang em về quê, về cái mảnh đất mộc mạc mà chứa chan tình ngườiGiấu nhẹm đi việc mình là dị tính, em có một cuộc sống mới. Gặp được những người mà em yêu thương. Khi ấy "dị tính", "dẫn tính" hay người thường cũng chẳng còn quan trọng nữa…
Bắt đầu vào mùa cuối mùa thu, kết thúc vào cuối mùa hạ. Thoáng cái hoàn thành chuyến tàu ba năm. Thanh xuân thì ai mà chẳng có nhưng để tận hưởng nó một cách chọn vẹn nhất thì không phải ai cũng làm được. Tại chiếc fic này, hãy cùng Nấm và HieuAnKhang của chúng ta trở về cái thời niên thiếu ấy. Về cái thời điểm vô âu vô lo, về cái ngày mà tiếng chuông vào lớp vẫn còn văng vẳng bên tai…
Có lẽ mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu ta không nổi tiếng. Lòng đố kỵ, sự thù hận dần dần lên đến đỉnh điểm. Khi đó, mọi chuyện đều trút lên thứ mà ta cho là cản trở.Để biến một người thành con quỷ, chỉ cần đụng vào giới hạn của họ. Lúc ấy, bàn cờ sẽ được bày ra, và bạn sẽ là người giải, còn họ sẽ là người điều khiển. Từng quân cờ sẽ được di chuyển, và bạn sẽ hiểu cảm giác "ăn" vua là như thế nào.Cảm giác bất lực trong một ván cờ mà chính mình đã sắp đặt, thì việc giải thoát gần như không thể, vì bạn sẽ mãi mắc kẹt giữa những quân cờ do chính mình tạo ra. Người gói gọn nó lại chính là con quỷ mà bạn đã vô tình tạo ra.…
Có những sai lầm không thể sửa chữa, có những người một khi buông tay là mãi mãi lạc mất nhau.Em đã từng yêu, từng lựa chọn, từng tin rằng mình sẽ hạnh phúc. Nhưng thời gian trôi qua, mọi thứ dần rạn nứt, chỉ còn lại sự lạnh lẽo và những điều chẳng thể quay đầu.Đến khi nhận ra đâu mới là người luôn chờ đợi mình, em chỉ có thể bất lực đứng giữa một quãng đời hoang hoải, không còn cơ hội quay lại.Nhưng có đôi khi, số phận lại rộng lượng hơn một chút.Một lần cuối cùng, để yêu anh.…
truyện đầu tayotp có thể là notp của bạn, đọc kỹ has/githieu để tránh khó chịu vs otp của tôiteencode, có oc, và siêu occ.khg theo nguyên tácvì vã nên viết, khg đọc thì thôi. đọc r thì vote đi ạ…