Mô tả : cha vợ và con rể ngoại tình, abcxyz.Tác giả : Viễn thượng bạch vân giangCon rể và con gái sắp ly hôn vì con rể làm tình kém làm cô con gái bị đau, cha vợ quyết định dạy cho con rể một khoá làm tìnhWARNING : truyện ngoại tình, cao H, thô tục, song tính, 1x1, không khiết! Vui lòng cân nhắc kỹ trước khi truy cập.Truyện chỉ có ở wa++pad heokhai9 và inkitt nhacodaongot2102!!Nguồn : KoanchayEdit : Đào…
Thể loại: thuần Việt Bối cảnh: thời xưa, cận chiến tranh. Có yếu tố tâm linh, tình huống được tách và được ghép vào giúp giải quyết vấn đề mâu thuẫn nên chú ý đọc kĩ chi tiết. Lệ Sa - Thái AnhTrí Tú - Trân Ni.…
Tiếng cãi vã lại vang lên trong căn phòng, ngoài trời thì mưa tầm tã kèm theo âm thanh đổ bể nặng nề của ly chén. Bóng dáng một cậu trai cao gầy kéo chiếc va li ra khỏi căn phòng không chút do dự cùng với tiếng giải thích không ngừng của người đằng sau. Liệu việc họ lựa chọn bên nhau là quyết định đúng đắn hay chỉ là chút rung động nhất thời ?Vì quá mê JD nên mình đã tự tay viếc chiếc fic này. Đây cũng là fic đầu tiên mà mình viết nên mong mọi người góp ý để truyện ngày càng được hoàn thiện hơn nhé.*LƯU Ý: SẢN PHẨM CHỈ LÀ TRÍ TƯỞNG TƯỢNGKhông đem đi khi chưa có sự cho phép*…
Cô bật khóc nức nở, tiếng khóc nghẹn ngào nhai cơm trắng trong miệng. Cô cảm nhận được nỗi đau ngụ trị trong tim, nhói lên từng đợt cô nấc lên.-" Vương Sở Khâm."Anh nghe cô nói, nhưng chẳng dám nhìn cô chỉ biết gục đầu xuống.-" Ưm.."-" Anh có thể có một chút cảm thông được không?"-" Nếu anh rời đi thật sự em rất cô đơn."Tiếng thở gấp gáp hòa lẫn với tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ. Cô ngước lên, đôi mắt đong đầy khát khao nhưng cũng chất chứa giằng xé.Anh vẫn im lặng, chẳng ngước lên nhìn cô. Sự im lặng đến chết chóc của anh khiến cô hoảng loạn bất an, cô yêu anh, yêu đến phát điên. Nỗi đau như dai dẳng, vô hồi vô hạn, có thể xé nát tâm can cô bất cứ lúc nào.Có những cuộc tình không chỉ chết đi vì phản bội, mà cũng chết đi vì sự phai nhạt của năm tháng. Anh yêu cô thật lòng. Cô tin như vậy. Đã từng yêu đến mức chỉ cần nhìn cô thôi cũng cười, chỉ cần nghe giọng cô cũng thấy vui. Đã từng nắm tay cô thật chặt trong đêm mưa, từng chạy xe hàng chục cây số chỉ để đưa cho cô một ly trà sữa còn nóng. Đã từng nói rằng, cả đời này anh sẽ không yêu ai khác ngoài cô.Nhưng một ngày nào đó, tình yêu không còn đủ mạnh để giữ chân một người. Tình yêu của anh đầy nồng nàn và mâu thuẫn.Cô chỉ nghe tiếng thở nhịp nhàng của anh. -" Đừng rời xa em có được không?"…
"Anh hôn em đi." Trong khoảng không gian nhỏ bé do Vương Sở Khâm bao bọc, Tôn Dĩnh Sa ngước lên. Khoảnh khắc đó, dường như toàn bộ những bông tuyết của thế giới đều ùa về phía cô. Cô khẽ nhắm mắt, nhón chân, đặt môi mình lên môi anh.Làn môi lạnh giá, cảm giác mềm mại, tim đập hỗn loạn, hơi thở dồn dập. Cô hơi nghiêng về phía sau để lấy chút không khí. Nhưng ngay lập tức, đôi môi anh lại áp tới, cuốn cô vào một nụ hôn càng mãnh liệt hơn.…
Cách yêu của Vương Sở Khâm thật ra rất khác với cách yêu của Tôn Dĩnh Sa. Sở Khâm ấy mà, khi hắn muốn được ăn cùng Dĩnh Sa, hắn sẽ nấu thật nhiều thật nhiều vô, sau đó liền cứng họng mà nói "Hôm nay anh nấu bị nhiều quá, em phải ăn giúp anh thì khi xuống địa ngục mới không bị phạt" Trái lại, Tôn Dĩnh Sa thì khác. Cô biết mình đáng yêu, lại càng rõ hơn việc đối phương luôn chiều chuộng cô vô điều kiện, cũng vì thế cho nên mỗi lần muốn cùng anh ăn, cô sẽ làm nũng mà đòi anh mua đồ ăn cho. Tất nhiên, dù không ai nói, nhưng toàn bộ đồ ăn được đặt về đều không có hải sản "Anh ơi, chúng mình ăn cùng nhau nhé? Em muốn được ăn cùng anh" Vương Sở Khâm có chết cũng chẳng chịu nói ra cảm xúc thật của mình, mà Tôn Dĩnh Sa thì lại là kiểu người có gì nói đó. Vậy câu nói "Anh thích em", liệu hắn có đủ dũng cảm để nói, hay lại một lần nữa giấu nhẹm đi những cảm xúc rung động đầy mãnh liệt của một người con trai?*Truyện của Cimor, vui lòng không bê đi đâu hay chuyển ver*…