Cạnh nắng có trăng
VĂN ÁN:Những áng mây trắng cuối đông không biết đã tản đi đâu mất, bầu trời bỗng dưng trong xanh đến lạ.Nhưng, buổi tối hôm ấy, một cơn mưa trái mùa bất chợt ập đến...Dưới ngọn đèn đường le lói nơi góc phố, có một dáng người cao, gầy, tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo...Đôi mắt anh đỏ hoe, từng giọt nước lăn trên khuôn mặt điển trai, không rõ là mưa hay nước mắt...Trong giây phút tuyệt vọng nhất, một chiếc ô màu trắng đã hướng về phía anh...Cô như ánh trăng dịu dàng, mang theo ước mơ và hy vọng, giúp anh tìm lại động lực sống...Và sau này...Cũng nơi góc đường ấy, cũng một đêm mưa trái mùa...Anh từng bước bước đến, nhẹ nhàng ôm người con gái vào lòng, dùng bờ vai vững chãi mà che chắn cho cô...Anh như ánh mặt trời rực rỡ, sưởi ấm trái tim nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng thắp lên ánh sáng hy vọng...Cạnh bên trăng, luôn có ánh mặt trời.…