Đây là những câu chuyện vụn vặt trong tuổi thanh xuân mơ hồ, đáng nhớ. Có người từng nói "chàng trai đi cùng bạn năm mười bảy tuổi sẽ không thể đi cùng bạn tới cuối cuộc đời" nhưng trúc mã thì lại khác, hắn sẽ tiếp tục nắm tay bạn đi qua những con đường gồ ghề phía trước.Tin tôi đi, nếu bạn có một anh chàng trúc mã thì hãy chân trọng họ.…
Những câu chuyện nhỏ kể về otp nhà tớ.[Lưu ý: Mỗi chương là một câu chuyện khác nhau.]Lần đầu tiên, tôi thấy em cườiThì ra, nụ cười của em lại đẹp đẽ đến vậy. Thanh khiết đến mức, nó khiến tôi sa ngãNhưng sa ngã vô tội, nhỉ?- Violet, em thích chịBó hoa vẫn đưa ra trước mặt tôi, em cúi đầuMột đám mây hồng vắt ngang gò má em, tôi bật cườiButterfly ngốc nghếch, đã để tôi đợi lâu như vậyNhưng dù sao, vẫn rất đáng yêu. Phải, rất đáng để yêuTôi hớn hở cười nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của em- Ừ!Hôm ấy, em chủ động hôn tôiTriền miên, da diết, say đắm.Như con thiêu thân mặc mình lao đầu vào lửa, chúng tôi mặc sự đời, duy chỉ có thứ tồn tại trong đầu tôi lúc đó:Chúng tôi yêu nhau.…
Trong thế giới cả mấy tỉ người này, chúng ta gặp nhau lần đầu là tình cờ, lần thứ hai là thiên mệnh... Cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn gió, cảm ơn mây đã cho hai ta gặp mặt rồi trùng phùng.…
⚠️Truyện không liên quan đến bất kì yếu tố nào của lịch sử, là do bản thân mình nghĩ ra. Sẽ có một số tên gọi quen thuộc nhưng không đúng với sự thật lịch sử. ⚠️Tóm tắt: Công tên Duệ Minh là thừa tướng Nguyên Quốc. Hắn đơn phương thanh mai trúc mã của mình Tư Hạ là Quốc Sư của Nguyên Quốc, cũng là Hoàng Hậu của Hoàng đế Nguyên Phong Nguyên Quốc.Thụ là Mạc Y Ninh, gia đình thương gia khá giàu có vùng Giang Nam. Y Ninh cũng là bạn học của Duệ Minh và Tư Hạ. Có đều từ nhỏ đã không được thông minh, biết đọc chữ đã là may mắn, nhưng trời không diệt ai, y thân thể khỏe mạnh, là một nhân tài vỏ thuật. Cha của y vui mừng mời các danh võ khắp nơi về dạy. Cuối cùng cũng đậu Võ Trạng Nguyên làm nỡ mày gia tộc. Y không được thông minh nên y rất ngưỡng mộ những người có trí hơn người. Đặc biệt là Duệ Minh, người đồng môn với mình, hắn luôn được ân sư khen hết mực. Cũng nhiều lần chỉ dẫn y, y rất cảm động, ai cũng chê y ngốc không chịu chơi cùng, cũng không ai chịu chỉ bài cho y. Kể từ khi ấy, y quyết tâm luyện võ, mong muốn sau này có thể đứng cạnh Duệ Minh, mãi mãi không rời xa. Trên chiến trường đẫm máu, một thân hắc y, tay phải cầm kiếm, tay trái nắm chặt một chiếc thắt lưng đã bị phai màu, chỉ may cũng bung ra. Một mực nắm chặt như thể hắn vẫn luôn bên cạnh, mỗi một vết thương bị chém xuống chính là vì y mà chịu đựng. Từng chút một mong người sẽ nhớ đến mà thương xót cho y.Một đời dõi theo người, nhưng người lại sánh bước bên người khác, nâng đỡ người, sợ người đâu sợ người…