Phiên bản rút gọt: " Sau khi bạn trai phản bội, tôi ngủ với huynh đệ của hắn"Sơ lược: Vì sao thanh mai không bì được với thiên giáng, vì người đến sau biết tranh biết giành.Motif: Bé ba lên ngôiCốt truyện chỉ là hư cấu, đừng gán ghép lên người thật.AU, OOC,HE.…
Tình yêu của Shatou như cơn gió, đôi khi đến muộn màng, nhưng khi nó đến, mọi thứ đều trở nên thật sự ý nghĩa. Dù khoảng cách và thời gian có làm cho trái tim họ mệt mỏi, nhưng cuối cùng, tình yêu vẫn sẽ tìm thấy đường về. Gió dù có muộn, cũng sẽ đến, như tình yêu, dù trễ nải nhưng khi chạm đến, tất cả sẽ trở nên hoàn hảo.…
Giữa muôn vàn ánh nhìn, họ tìm thấy nhau trong khoảnh khắc không ai để ý tới.Vương Sở Khâm x Tôn Dĩnh Sa, OOC (Người mẫu x Chuyên gia tạo mẫu tóc), ngọt sủng.…
Thể loại : ABO, xã hội phân hoáNhân vật : Jeonghan x Joshua / Mingyu / S.coups. Kết 1 x 1.Jeonghan là cậu học sinh có xuất thân bình dân, từ một thị trấn nghèo cách xa thủ đô hàng trăm kilomet. Vì để có thể gặp lại mối tình đầu Hong Jisoo của mình, Jeonghan đã quyết tâm giành được học bổng và chuyển đến học trong ngôi trường danh giá bật nhất dành cho tầng lớp thượng lưu và quý tộc. ...…
Cô ấy nói: "Vương Sở Khâm, em sẽ không bao giờ từ bỏ anh, em mãi mãi tin tưởng anh. Vì vậy, anh cũng hãy tin vào chính mình, tin vào chúng ta."Tôn Dĩnh Sa chính là mặt trời trong cuộc đời tôi. Mặt trời mang đến sức sống, ánh sáng của nó là hy vọng.Tôi thật sự biết ơn vì mình đã chọn bóng bàn, hoặc có thể nói bóng bàn cũng đã chọn tôi. Chính bóng bàn đã giúp tôi trở nên tốt hơn, và cũng chính nhờ nó tôi đã gặp được Tôn Dĩnh Sa.Hai thứ tình yêu tôi luôn tìm kiếm trong suốt cuộc đời này, tôi đều đã có được.Tình yêu dành cho bóng bàn, và tình yêu mãnh liệt dành cho Tôn Dĩnh Sa.…
Bà Tôn nhìn cô thật lâu, như thể muốn đọc thấu từng góc khuất trong tâm hồn con gái mình. Ánh mắt bà dao động, giữa đau đớn và một tia hy vọng mong manh. Ngón tay bà siết chặt lấy mép khăn, như thể chỉ cần con gái gật đầu, bà sẽ ngay lập tức nắm lấy sợi dây cứu rỗi ấy."Nếu... nếu thằng bé cũng yêu con thì sao?" Giọng bà run rẩy, gần như cầu xin.Lần này, Tôn Dĩnh Sa không thể kiềm chế nữa.Cô bật cười.Một tràng cười bật ra khỏi cổ họng khô khốc, vỡ vụn như thủy tinh nát dưới chân. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, nó biến thành những tiếng nấc nghẹn ngào. Cô đưa tay lên che mắt, nhưng chẳng thể ngăn được dòng nước mắt trào ra, nóng hổi, đau đến tận tâm can."Nếu anh ấy yêu con..."Giọng cô nhẹ bẫng, mong manh như sương khói.Tôn Dĩnh Sa thả tay xuống, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà. Lồng ngực cô phập phồng, hơi thở gấp gáp như một con chim nhỏ bị mắc kẹt, vùng vẫy giữa lưỡi dao sắc bén của thực tại."Con đã không bệnh nặng đến thế này."*Truyện của Cimor, vui lòng không bê đi đâu hay chuyển ver*…
Truyện ngắn hàng ngày của Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa Note:- Có thể OOC- Tất cả chỉ là trí tưởng tượng, không phải thật, thích gì viết nấy, không có logic, không liên hệ hiện thực- Không comment toxic, viết cho vui không phải dân chuyên- Có chút thiên vị- Không thuần Việt lắm đâu, tự nhận ra vấn đề nhưng hiện tại chưa sửa được…
AU, OOC. CỐT TRUYỆN HƯ CẤU, KHÔNG LIÊN QUAN NGƯỜI THẬT.Lần đầu gặp nhau, Tôn Dĩnh Sa khi đó mới 13 tuổi, còn anh 17 tuổi. Anh đứng trên bục nhận giải Olympic Toán Quốc tế IMO. Anh khi đó mới 17 tuổi, nhưng đã khí thế bức người, gương mặt tuy non nớt nhưng đã vô cùng đẹp trai. Nhưng thiếu niên năm đó, khó tránh trẻ tuổi tài cao mà có chút kiêu ngạo.Lần nữa gặp lại, anh đã 21 tuổi, còn cô chỉ mới 17 tuổi. Vẫn là gương mặt đẹp trai lai láng đó, nhưng đã chững chạc hơn so với tuổi 17 năm ấy, dáng vẻ kiêu ngạo năm nào tuy vẫn còn đó nhưng đã thu lại không ít, điệu bộ có phần ôn hòa hơn rất nhiều. Người đàn ông này, hiện tại 32 tuổi, bình thường tuy vẫn là dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn, nhưng bệnh sạch sẽ thật sự quá nặng, khó ai mà tiếp cận được, yêu cầu đối với bản thân và công việc quá mức nghiêm khắc. Nhưng khi nằm đây, bên cạnh cô, thì anh chỉ đơn giản là chồng cô, là ba của đứa con sắp chào đời của cô mà thôi.…