Chap 42: Cố Minh Trì Của Khu Đông.
Bố Hình đấy gọng kính, dè dặt đánh giá hai chữ: "Tốt đấy."
Trang Uyển dẫn họ đến phòng mới, mở cửa: "Căn hộ một phòng ngủ một phòng khách, đồ đạc cơ bản đều đầy đủ, ban công có máy giặt và máy sấy riêng, ăn cơm thì tạm thời có thể đến nhà ăn phía sau."
Mẹ Hình thấy cách trang trí thì mừng rỡ vô cùng: "Sạch sẽ đẹp đẽ quá, còn có thảm trải sàn nữa, ánh sáng cũng tốt, cô Trang, nhà ở đây có bán không?"
Trang Uyển sững người nói: "Tôi sẽ hỏi lại chủ của chúng tôi."
Mẹ Hình càng xem càng thích, nắm tay Trang Uyển nói: "Nhất định phải hỏi giúp tôi, giá cả gì đó đều dễ nói, cứ để bà chủ Tô tùy ý đưa ra, điểm cống hiến chúng tôi cũng có thể chi trả, nếu sau này còn căn hộ nhiều phòng ngủ hơn, cũng phiền cô giữ cho chúng tôi một chỗ, bà cụ nhà tôi lớn tuổi rồi, cũng nên hưởng thụ rồi."
Sau đó Tô Đào biết được chuyện này, cũng sững người, có thể bán hay không cô thật sự không biết.
Cô tìm kiếm trong mục quản lý nhà cho thuê hồi lâu, cũng không thấy chữ bán.
Lại tìm trong mục cài đặt chung, cũng không tìm thấy.
Vì là hệ thống bà chủ cho thuê nhà, chắc là không thể bán... Nếu không thì gọi thẳng là hệ thống bà chủ bất động sản rồi.
Trang Uyển còn hơi tiếc: "Tôi nghe ý của bà Hình, hai triệu đồng liên bang trở lên bà ấy cũng chi trả được, điểm cống hiến chắc cũng không ít."
Tô Đào thấy chua xót, hai triệu, trực tiếp giàu lên ngay tại chỗ.
Nhà Hình Thư Ngữ thật sự giàu có.
Ngoài cô là chủ, chắc người thuê nhà của cô đều giàu hơn cô.
Ngay cả Trang Uyển, vì sự hy sinh của Trang Hổ, căn cứ cũng bồi thường cho cô ba triệu sáu trăm nghìn, cộng thêm mười nghìn điểm cống hiến.
Tô Đào trong lòng rơi hai hàng lệ.
Trang Uyển lật ra một tập tài liệu từ trong tủ quần áo của mình, lật khá khó khăn, nghĩ thầm hay là lần sau đến khu vực chung tầng một làm việc đi, chỉ sợ mất tài liệu.
Thôi vẫn là ra ban công đi, để tài liệu lên máy giặt, kiếm cái ghế ngồi tạm vậy.
Cô đưa tài liệu cho Tô Đào: "Đây là danh sách người thuê nhà mới được sàng lọc cho bốn căn hộ một phòng ngủ một phòng khách từ 005 đến 008, tôi đều đã gọi điện thoại tìm hiểu rồi, xem có ai không phù hợp không?"
Tô Đào ngồi bên giường Thần Hi bắt đầu xem, từ hồ sơ xem ra đều không có vấn đề gì lớn, cô gật đầu:
"Được, tìm thời gian để họ đến làm thủ tục đi, dạo này vất vả cho chị rồi, có cần tìm thêm một trợ lý cho chị không?"
Trang Uyển nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Đợi khi tổng số phòng của chúng ta vượt quá ba chữ số rồi hãy tuyển thêm người đi, bây giờ tôi vẫn có thể xoay sở được."
Màn đêm buông xuống, Tô Đào dụi mắt bò dậy, đến trước hai "hộp giày".
Cô dựa theo hình dáng tòa nhà văn phòng trước tận thế tìm kiếm trên mạng, sơn tường màu lam xám, lắp cửa sổ sát đất, xung quanh còn xây một bức tường nửa kín, lắp khóa cửa điện tử vân tay.
Tầng một là phòng khách, có sofa hình vòng cung, trải thảm len lông cừu, bàn trà thấp.
Còn chuẩn bị cả bình nước nóng lạnh và cốc nước, cạnh tường đặt giá sách, chuẩn bị giấy bút.
Sau này có người thuê nhà mới đến có thể làm thủ tục ở tầng một tòa nhà văn phòng, khát nước còn có thể uống nước, ngồi xuống trò chuyện.
Tầng hai là nơi làm việc.
Do diện tích có hạn, chỉ có thể bố trí bốn văn phòng, mỗi văn phòng đều có bàn máy tính và máy tính riêng, ghế có thể xoay, còn có bánh xe, ngồi rất thoải mái.
Bên cạnh bàn còn có giá sách cao để đặt tài liệu, không gian văn phòng không nhỏ, có thể chứa bốn năm người.
Xây xong toàn bộ tòa nhà văn phòng, tổng cộng tốn bốn mươi hai nghìn đồng liên bang, cũng không tệ lắm.
Tô Đào đứng dưới lầu nhìn tòa nhà văn phòng hai tầng, lòng tràn đầy mong đợi.
Hy vọng sau này làm việc ở đây, sẽ có ngày càng nhiều người đưa ra kế sách xây dựng Đào Dương.
Để lại cho nhiều người hơn một nơi trú ẩn trong tận thế này.
......
"Đại ca, mang người đến rồi, toàn là một lũ nhát gan."
Người đàn ông trước bàn dài tháo kính gọng bạc, các khớp ngón tay kẹp điếu thuốc rõ ràng, gạt tàn thuốc, đầu lọc thuốc ấn tắt trong gạt tàn thuốc thủy tỉnh trước bàn, nói nhẹ một câu: "Đưa vào đi."
Người vào trước là Mai Hưng Hiền, ông ta run rẩy, đi theo như gà con.
Ông ta thế nào cũng không nghĩ ra, mình đã đắc tội với vị tổ tông ở khu Đông này như thế nào.
Ông ta chỉ là ở nhà cãi nhau với bà vợ về chuyện đến Đào Dương, cũng không biết bà vợ biết được như thế nào, làm ầm ĩ đến mức đầu ông ta muốn nổ tung, muốn ra ngoài hóng gió một chút, ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã bị người ta trùm bao tải bắt cóc.
Tỉnh dậy thì phát hiện mình bị bắt đến gara ngầm khu Tuyền Hà Câu, khu Đông.
Ông ta sợ đến mức mất hết hồn vía, đây chính là địa bàn của Trì gia, Trì tổ tông.
Người Đông Dương đều biết, dị năng của Trì gia ở khu Đông rất kỳ quái, khi thi triển hầu như không ai có thể trốn thoát, dưới trướng cũng tập hợp một nhóm người tài giỏi, chiếm cứ khu Đông này, ngay cả quân đội phòng thủ thành cũng không quản được.
Mai Hưng Hiền còn chưa kịp phản ứng, lại có người bị bắt vào nhốt chung với ông ta, một người là bà già bị hủy dung, một người là dị năng giả hệ hỏa còn trẻ.
Ba người không hiểu gì, hoảng sợ chờ đợi hai tiếng sau, cuối cùng cũng được gọi ra ngoài gặp vị tổ tông kia.
Người đàn ông trước bàn dài thấy họ vào, lại còn mỉm cười, đứng dậy làm động tác mời, trông vô cùng khách sáo.
Nhưng ba người lại thấy nụ cười và sự khách sáo này vô cùng đáng sợ, run rẩy không dám động đậy.
Tên đàn ông bên cạnh đá vào ba người họ một cái: "Trì gia bảo các người ngồi, các người còn muốn Trì gia kéo ghế cho các người hay sao?"
Mai Hưng Hiền lập tức hiểu ra, đây chính là đại ca khu Đông, vội vàng xuống nước, sợ đến mức suýt quỳ xuống dập đầu:
"Trì gia khỏe, Trì gia gọi chúng tôi đến là có việc gì cần dặn dò sao, chỉ cần ngài nói một tiếng, tôi Mai Hưng Hiền nhất định sẽ lên núi đao xuống biển lửa, nhất định sẽ làm cho ngài!"
Hai người kia thấy vậy cũng học theo ông ta nói vài câu nịnh nọt.
Cố Minh Trì cười nhạt, ngồi xuống lật xem tập tài liệu trong tay, trang đầu tiên của tập tài liệu rõ ràng là ảnh của Mai Hưng Hiền.
Anh mở lời, hỏi như có như không:
"Mai Hưng Hiền, 26 tuổi, sống ở khu nhà tạm, vợ tên là Đàm Phương Xuân, hai ngày trước ở bệnh viện Đông Dương xảy ra xung đột với Tô Đào, Quan Tử Ninh, Trang Uyển của Đào Dương, sau đó bị Quan Tử Ninh dùng súng uy hϊếp bắt đi, đúng không?"
Mai Hưng Hiền không hiểu gì, trong lòng kinh hãi vô cùng, bản thân chỉ là một nhân vật nhỏ bé lại bị anh điều tra rõ ràng như vậy, muốn làm gì?
Trong lòng sợ hãi vô cùng, nhưng vẫn gật đầu lia lịa: "Đúng đúng đúng."
Cố Minh Trì vẫn giữ nụ cười không chút độ ấm, lật sang trang tiếp theo, nói với bà già bị hủy dung:
"Văn Bội Trân, năm nay 59 tuổi, có một cô con gái gả cho một tên buôn súng ở căn cứ Thủ An, kiếm được chút tiền, xin cho bà một phòng đơn ở Đào Dương, sau đó vì xảy ra xung đột với Đào Dương, bị hủy dung đuổi khỏi Đào Dương, đúng không?"
Trên mặt Văn Bội Trân vẫn còn băng bó gạc, nghe vậy run rẩy nói: "Đúng... đúng cái đó, đây là đâu? Anh... các anh bắt tôi là muốn làm gì? Á!"
Tên đàn em đá vào eo bà ta một cái: "Không hỏi bà thì im miệng!"
Cố Minh Trì như không thấy không nghe, lật đến trang cuối cùng:
"Tưởng Trạch, 19 tuổi, dị năng giả hệ hỏa, từng sống chung với người khác trong phòng đôi ở Đào Dương, sau đó bị đuổi khỏi Đào Dương, còn bị người của Đào Dương đánh đập, đúng không?"
Tưởng Trạch vẫn còn căm hận chuyện lúc trước, nhớ lại vẫn nghiến răng nghiến lợi: "Đúng, bọn họ ỷ đông hϊếp yếu! Đánh hội đồng tôi! Tôi phải mất nửa tháng mới bình phục!"
Cố Minh Trì cuối cùng cũng nở nụ cười cong môi: "Tốt lắm, mọi người đừng căng thẳng, lần này mời mọi người đến, rất đơn giản, có thù oán gì với Đào Dương, cứ nói ra, tôi Cố Minh Trì sẽ thay mọi người làm chủ."
Ba người nhìn nhau một lúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com