Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

NHKQ 2: Vui mừng gặp nhau

Từ văn phòng Đổng sự Tôn đi ra, Duẫn Nhi trở lại văn phòng, đang chuẩn bị đi vào cửa thì quay đầu lại hỏi thư kí: "Mới vừa rồi thế nào lại loạn như vậy?"

Đôi mắt to của thư kí đột nhiên sáng rực lên: "Mới vừa rồi Đổng sự Tôn đưa đến một người đàn ông đặc biệt đẹp trai, wow, ngoài đời tôi cho tới bây giờ còn chưa nhìn thấy qua một người đàn ông trẻ đẹp trai đến vậy!"

Duẫn Nhi dường như từ trong ánh mắt của cô ta có thể nhìn thấy những quả bong bóng màu hồng, còn có hình trái tim nữa.

Mỉm cười một lúc, rồi nói: "Ồ, hèn chi." Trong lòng lại bồi thêm một câu: Cung Tuấn, anh thật đúng là yêu nghiệt mà.

Ban đêm, khi Thạch Lỗi đẩy cửa vào, nhìn thấy Cung Tuấn đứng ở trước cửa sổ phòng làm việc, ngón tay có hơi điểm hồng, khói trắng lượn lờ, thân ảnh cao lớn đứng giữa buổi chiều tà, có một sự cô đơn không thể nói nên lời.

Thạch Lỗi sửng sốt, không biết có nên lên tiếng gọi cậu ta hay không.

Rất nhanh, Cung Tuấn xoay người lại, hỏi anh: "Chuyện gì?"

"Không có gì, cùng đi ăn tối đi."

Lúc nửa đêm, Duẫn Nhi bị điện thoại đánh thức, vừa nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ đêm, cô nhìn số hiển thị, giận dữ nhận: "Lãnh Thanh Thu, cậu giỏi lắm tìm đến tớ có việc khẩn cấp gì, nếu không, cậu nhất định phải chết!"

Bên kia Lãnh Thanh Thu cũng không giống như sẽ bị cô uy hiếp, cười hề hề nói: "Tớ uống say rồi, vẫn ở chỗ cũ, cậu tới đón tớ đi!" Không đợi cô trả lời liền tắt điện thoại.

Duẫn Nhi thở dài một tiếng, không thể không rời đi cái ổ chăn ấm áp, tùy tiện chụp lấy một cái áo len, mặc áo khoác ngoài vào, vội vội vàng vàng chạy tới.

Đợi cô đến được KTV, khi đẩy cửa ghế lô ra, Lãnh Thanh Thu liền nhào tới, đem trọng lượng cơ thể đè lên trên người cô, cũng không đợi cô hỏi một câu, cô ấy liền ngủ mất.

Duẫn Nhi không thể không đem cô ấy đỡ đến ghế sa lon gần đó, dưới ánh đèn mờ mờ không rõ, nhìn lướt qua, trong lòng mặc niệm.

Cũng thật trùng hợp, phần lớn người ở trong ghế lô này cô đều biết, đa số là người của tập đoàn Phong Hoa, Thạch Lỗi, Cung Tuấn cũng có mặt.

Cô không biết tại sao Thanh Thu lại cùng bọn họ ở chung một chỗ, thật muốn trả lại sự phiền não này do cô ấy mang đến, âm thầm ở bên hông Thanh Thu nhéo mạnh một cái, Thanh Thu khó chịu một chút rồi lại ngủ tiếp.

Lúc này một Phó tổng của Phong Hoa trước đây đã từng hợp tác qua, quan hệ cũng không tệ lắm, tiến tới đây nói:

"Duẫn Nhi, ngại quá, hôm nay chúng tôi có một bữa tiệc nhỏ chào đón Cung tổng mới đến, Thanh Thu uống vài ly, nên hơi say rượu."

Sau đó lại dùng ánh mắt ý bảo: "Đây là Cung tổng, anh ta thế nhưng là nhân tài mà công ty chúng ta trả lương cao tuyển dụng từ nước Mỹ về đấy."

Sau đó nói với cô về những chiến tích vẻ vang của Cung Tuấn ở Mỹ, công ty rất coi trọng trình độ của anh ta và vân vân.

Đây là lần thứ hai trong hôm nay cô nghe được lời giới thiệu tương tự như vậy, ban ngày cô lúc đó vẫn còn đang trong sự ngạc nhiên.

Sau khi trở về thì bận rộn với công việc cũng không còn thời gian suy nghĩ nhiều, mệt mỏi một ngày buổi tối về đến nhà là nằm xuống ngủ liền.

Bây giờ cô mới có thời gian ngẫm nghĩ, đúng vậy, anh ấy hiện giờ đang ở Phong Hoa, cùng Thanh Thu quen biết là điều tất nhiên, cô làm sao lại quên mất.

Ngẩng đầu nhìn Cung Tuấn cách đó không xa đang đứng quay lưng về phía cô, cô vẫn luôn biết anh không hề đơn giản, thời còn là học sinh cũng đã nhìn thấy qua, nhưng hiện tại nhiều người dùng giọng điệu sùng bái như vậy nói về anh, cô một chút cũng không giật mình.

Cung Tuấn, xem ra anh ở trong quốc gia tư bản hỗn độn đó vẫn tốt như trước kia!

Vừa mới trở về liền được Phong Hoa nhận làm đến địa vị cao như vậy, nhưng nếu ở bên đó vẫn tốt đẹp, vì sao lại muốn trở về, cho dù là muốn trở về, thì có nhiều nơi như vậy, tại sao lại chọn thành phố C.

Lúc này, Cung Tuấn hình như là nghe được lời giới thiệu về anh, liền quay đầu lại. Phó tổng này lập tức nói: "Cung tổng, đây là Lâm tổng của Đằng Đạt."

Duẫn Nhi lại một lần nữa phát huy kinh nghiệm nhiều năm qua trong công việc, lập tức đưa tay ra, nói: "Cung tổng, xin chào. Tôi là Lâm Duẫn Nhi."

Cung Tuấn lại một lần nữa đưa tay nắm lấy đầu ngón tay của cô, nói: "Cung Tuấn. Cô Lâm, xin chào." Tay của cô thật lạnh, đây là cảm giác duy nhất của anh.

Hôm nay là đồng nghiệp công ty tổ chức bữa tiệc chiêu đãi anh và Thạch Lỗi, Thạch Lỗi từ chức công việc lúc trước để đến Phong Hoa giúp anh, không khí cũng không tệ lắm, các đồng nghiệp đối với anh rất nhiệt tình, ăn cơm xong rồi lại tới KTV.

Sau đó có một đồng nghiệp nữ uống say, nên gọi điện thoại nhờ người khác đến đón. Nhưng anh không nghĩ tới người đến đón sẽ là cô.

Cô vừa vào ghế lô là anh đã nhìn thấy, tóc có chút lộn xộn, trên mặt không phấn trang điểm, lộ ra hương vị sạch sẽ, trên người ăn mặc rất giản dị, giống như bộ dạng khi còn ở trường học.

Thạch Lỗi bên cạnh cằm đã muốn rớt xuống, Cung tổng? Cô Lâm? Hai người bọn họ đang làm gì vậy?

Đưa Thanh Thu về xong, Duẫn Nhi về đến nhà thì trời cũng đã gần sáng, nằm ở trên giường làm thế nào cũng không ngủ được.

Mở to đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm lên trần nhà, cô chợt có một loại cảm giác vô lực, vì Cung Tuấn, nhưng cũng vì chính cô.

Cô cũng không biết tại sao khi có người khác giới thiệu anh thì cô cứ theo bản năng giả vờ như không quen biết anh vậy, càng làm cho cô không hiểu được là vì sao anh cũng phối hợp với cô.

Ngày thứ hai đi làm, khi trợ lý Tiểu Lương đem dự án hợp tác cùng Phong Hoa giao cho cô, cô mới ý thức tới tính nghiêm trọng của vấn đề, bởi vì văn kiện đưa tới dưới dòng người phụ trách là chữ ký của Cung Tuấn.

Duẫn Nhi bỗng có chút hoảng hốt, có ý nghĩa là trong thời gian dài sắp tới cô sẽ cùng người phụ trách này có liên lạc khá mật thiết, hơn nữa đây là một vụ rất lớn, vô luận là Phong Hoa hay Đằng Đạt cũng đều coi trọng hợp đồng lớn này, cô nhất định phải làm cho tốt.

Cô vuốt ve chữ ký của anh trên văn kiện, chữ ký đó vô cùng đẹp, nhàn nhạt tiết lộ ra sự tự tin cùng khí thế của người ký.

Duẫn Nhi nhớ tới, Cung Tuấn đã từng nói với cô những gian khổ luyện chữ lúc còn nhỏ cùng với sự nghiêm khắc của ông nội đối với anh, cô còn nhớ rõ năm đó khi anh nói cho cô biết điều này, cũng lộ ra niềm kính yêu của anh với ông nội.

Cụ ông nhà họ Cung xuất thân là quân nhân, mặc dù sau này ở chức vị cao, nhưng mà đối với vãn bối yêu cầu cực kỳ nghiêm.

Cung Tuấn lúc còn nhỏ đi theo ông nội sống một thời gian dài, cho nên ở khía cạnh lời nói cử chỉ tìm không ra bất kỳ khuyết điểm nào, luôn luôn là đứng thì đứng thẳng, ngồi thì ngồi yên, sau này từ từ lớn lên, liền từ trong người lộ ra một sự tự tin cùng bình tĩnh.

Tiếng điện thoại reo lên cắt đứt suy nghĩ của cô, cô nhận điện, hẹn buổi tối cùng Thanh Thu đi Golden Age ăn cơm.

Sau khi tan giờ làm trên đường đến Golden Age, theo thường lệ thì kẹt xe, cứ đi một chút thì lại dừng một chút.

Duẫn Nhi tùy ý thoáng nhìn, thấy trên tiệm bán báo có một quyển tạp chí danh tiếng trên trang bìa rõ ràng là hình Cung Tuấn.

Anh mặc âu phục chính thống, hơi nghiêng về phía ống kính, ánh mắt thâm thúy không biết đang nhìn cái gì.

Duẫn Nhi đột nhiên nhớ tới một câu: tôi yêu người nào có cái nhìn nghiêng với cái thế giới to lớn này.

Quả thật, tấm hình này thể hiện vô cùng tinh tế vẻ mặt nghiêng nước nghiêng thành của anh, khuôn mặt đẹp trai lộ ra sự chín chắn trầm ổn.

Cô nghĩ thật ra thì chính diện của anh đẹp hơn nhiều. Duẫn Nhi không biết tại sao Cung Tuấn lại xuất hiện trên tờ tạp chí kia. Nhưng khi gặp Thanh Thu, bí ẩn liền được tháo gỡ.

Thanh Thu hết sức cao hứng cầm tờ tạp chí kia, chỉ vào người đàn ông trên trang bìa tạp chí kia, nói không ngừng nghỉ:

"Cậu biết anh ta là ai không? Anh ta là Ông chủ giấu mặt của Phong Hoa! Tớ rốt cục sống đủ lâu để gặp được Ông chủ giấu mặt rồi!"

Duẫn Nhi lấy làm ngạc nhiên, cô cho tới bây giờ chưa nghĩ đến Phong Hoa là của Cung Tuấn.

Cô chỉ biết là Phong Hoa bắt nguồn từ Mỹ, mặc dù thời gian thành lập chưa lâu, nhưng mà phạm vi hoạt động rất rộng, hơn nữa phát triển rất nhanh, ở thành phố C hay thậm chí là trong nước cũng dần dần là một ngôi sao mới.

Từ khi cô tiếp xúc Phong Hoa tới nay, Phong Hoa vẫn do một người đàn ông trung niên làm chủ, cô cho tới bây giờ cũng không nghĩ sẽ là kết quả này.

"Cậu biết không, hôm nay khi mở hội nghị toàn công ty, tin tức này tuyên bố ra, tất cả mọi người rất sốc!

Cung Tuấn bây giờ chính là ở đầu bảng những người đàn ông độc thân kim cương nổi tiếng ở thành phố C, có biết bao nhiêu phụ nữ ngưỡng mộ anh ta nha, hôm nay chúng tớ ở phòng làm việc thảo luận về anh ta cả buổi chiều đó."

"Phải không?"

"Ơ kìa, Duẫn Nhi, làm sao cậu lại không có phản ứng gì hết? Cậu có phải đã sớm biết hay không? Cậu biết anh ta à?"

Duẫn Nhi uống một ngụm, bình tĩnh nói: "Biết, mới quen vào ngày hôm qua lúc đi đón cậu."

"Nghe nói, Cung Tuấn học đại học ở trong nước, cũng là H Đại, cậu biết không?"

"H Đại nhiều người như vậy, tớ làm sao có thể biết hết."

"Nhưng mà, theo tình hình trước mắt, Cung Tuấn phải giống nhân vật làm mưa làm gió ở trường học mà tiểu thuyết ngôn tình thường viết, làm sao cậu lại có thể không biết nhỉ?"

"Thanh Thu, cậu nên xin lỗi cái tên của cậu đi."

"Ý cậu là gì?"

"Cậu nói thử xem?"

". . . . . ."

Buổi tối trên đường trở về Duẫn Nhi còn mua tờ tạp chí kia, nằm ở trên giường lật đến bài phỏng vấn Cung Tuấn vào ngày hôm đó dường như đọc rất kỹ.

Thì ra, Phong Hoa là do Cung Tuấn lúc học nghiên cứu sinh thành lập, sau khi đạt được chỗ đứng vững chắc tại Mĩ, giai đoạn Cung Tuấn đạt học vị tiến sĩ thì tập trung chuyển hướng trong nước, bây giờ anh đã tốt nghiệp nên liền trở về.

Về phần tại sao lại gọi là Phong Hoa, anh nói tên là do ông nội đặt, sử dụng sự đồng âm của tên bà nội anh.

Cuối bài viết còn giải thích một chút về tình cảnh ngắn gọn của ông nội bà nội Cung Tuấn, chỉ nói là ông nội anh là quân nhân, bà nội đã từng là tiểu thư thế gia của bến Thượng Hải, cũng không có giới thiệu cụ thể.

Duẫn Nhi nghĩ, nếu thực sự đem tên của ông bà nội anh nói ra, người truy hỏi tâng bốc đổi lại sẽ tranh nhau theo đuổi Cung Tuấn.

Cô biết, Cung Tuấn vẫn là khiêm tốn, cô cũng quen anh rất lâu nên sau này mới biết, anh chính là cháu trai của thủ trưởng Cung nổi tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #yoona