Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Tâm sự của nam chính Hoàng Minh Kì

Phải công nhận là em xinh đẹp, nhìn đáng yêu lắm, tôi nhìn chẳng có ai đẹp bằng em. Bởi vậy tôi hôm đó đi đón em, thấy có một cậu bạn cũng dùng ngôn ngữ cơ thể nói chuyện với em. Tôi nhăn mày liền, điên máu chứ, người yêu tương lai của tôi mà nó dám mon mem đến khiến tôi nóng máu. Tôi lao tới chỗ em,  tôi tỏ vẻ là người văn minh lịch sự giới thiệu bắt tay nọ kia cuối cùng là kết thúc câu chuyện rồi kéo em đi luôn. Wtf, nó dám tỏ tình với em ấy mọi người ạ, nói tôi nghe xem nên tính sổ với hắn ta như thế nào. Nhìn người trông cũng được đấy, nhưng rất tiếc không phải đối thủ của anh đây. Haha, tránh xa em người yêu tương lai của anh mày ra một chút đi chú em ạ. Tôi đe dọa cậu nhóc ấy rồi đi thẳng ra xe. Tôi đã có một màn đe dọa em người yêu tương lai của tôi một trận. Kể từ hôm đó trong mắt em ấy như chỉ có mình tôi, tôi là số một. Tôi nói gì em ấy nghe đó, không dám cãi một câu. Người nào tôi nói chơi được em ấy mới chơi. Mà chủ yếu tôi chỉ có em ấy chơi với con gái thôi, còn con trai đàn ông thì đừng cơ mà mơ mà bon chen vào chơi với em. Tôi bẻ gãy răng đừng la. Haha

Rồi đến một ngày tôi chiếm được nụ hôn của em. Tôi dẫn em đi chơi, em đòi ăn kẹo bông gòn, tôi không đồng ý, em năn nỉ, mặt dễ thương vậy không cho ăn là một tội đồ. Tôi mua cho em ăn, em đút cho tôi ăn, quả thật ngọt nhưng không ngọt bằng em. Ăn chơi xong tôi dẫn em ra xe chuẩn bị về nhà. tôi cố ý không giúp em cài dây an toàn, tôi đương nhiên biết em không thể làm được, em nhờ tôi. Tôi rất vui vẻ giúp em cài. Hơi thở của tôi phả vào mặt em, tôi không thể nhịn được giả bộ thả nhẹ một nụ hôn lên môi em nhưng cố ra vẻ là do em ngọ nguậy nên mới trúng môi tôi. Tôi thấy em đỏ mặt, nhưng kệ chứ. Môi em ngọt dữ lắm, hồng hồng đáng yêu, hôn một lần muốn hôn lần hai lần ba, thậm chí ăn luôn môi của  em. Tôi chắc chắn sẽ kiếm cách hôn em thêm nữa. Haha tôi khá bỉ ổi một chút. Đáng tiếc là chưa kịp hôn thêm lần nữa thì sáng hôm sau tôi qua đón em đi học mới biết em đi học trước rồi. Em trốn tôi. Khá lắm, trốn mà được à? Tôi bỏ việc đi đến trường đợi em. Thấy em đi ra tôi mở cửa chạy ra định đón em đi ăn thì em chạy. Tôi càng đuổi theo em càng chạy, đến khổ với cái cô nương này. Nhìn thấy tôi là mặt mũi đỏ ửng rồi cắm đầu cắm cổ chạy. Chạy băng qua đường mà không thèm nhìn cuối cùng tôi đuổi kịp kéo em lại thì chân tôi đau. Nhìn xuống hóa ra chân tôi gãy. Đời cơ bản là quá khốn nạn. Cứu người đẹp mà mình bị thương. Nhưng cũng đáng quá chứ. Em khóc lóc rồi người xung quanh gọi cứu thương. Tôi bị bó bột một tháng không thể đi lại. Nhưng cũng có thể đây là cơ hội giúp em và tôi gần hơn một chút nữa.

Tôi bị gãy chân làm cả công ty ra sức đi hỏi thăm tôi, đến là mệt. Hỏi  ít thôi hỏi nhiều tôi cũng có đi lại bình thường được liền đâu, tôi đuổi hết về cho em ở lại với tôi được tự nhiên.  Mẹ em nói em ở lại chăm tôi, tôi đương nhiên giả bộ ra sức kêu không cần nhưng trong thâm tâm là cần muốn chết đi được ấy chứ. Nói qua nói lại em tôi "phải" chấp nhận em ở lại chăm sóc tôi. Cảm tạ trời đất, tôi đi đóng phim cũng ổn lắm chứ. Em hiền lắm, ở lại với tôi tôi nói gì em làm đó, không dám hó hé vì chắc em nghĩ tôi bị vậy là  do em làm nên em không dám kêu ca gì cả. Em đút tôi ăn cơm, cái gì em cũng giúp tôi nhưng mỗi việc giúp tôi đi vệ sinh là em không làm. Em nói em ngại. ngại gì chứ, trước sau gì chẳng thấy, tôi bắt em phải dẫn tôi đi không thôi tôi đi ở trên giường luôn. Em vốn là người sạch sẽ nên nghe tôi nói vậy, em nghe có  vẻ sợ và cuối cùng vẫn phải dẫn tôi đi. Tôi ngoài khuôn mặt nhìn cũng được thì khá tự tin về cặp mông của mình, nào ngờ em lại đúng trúng nó. sướng, cảm giác lúc đó phê phê, chỉ mới đụng nhẹ thôi mà người tôi đã cứng ngắc lên rồi. Mém xíu là phun hết  ra ngoài may mà tôi kiềm chế được. em rối rít xin lỗi rồi giúp tôi đi vệ sinh. Nhìn mặt em đáng yêu dữ  lắm. Phải công nhận tay em mềm như tơ á, đụng vào mông tôi như nhảy lên. Cảm giác khó tả lắm.

Tôi hết sức thỏa mãn với sự có mặt của em trong cuộc sống của tôi bây giờ. Nhưng ngoài em thì có một vài người làm tôi ngứa mắt. Có một thằng cha học cùng trường với em làm thực tập sinh ở đây. Quái lạ, bệnh viện sang như vậy mà nó còn có thể làm được thì tôi đây cũng nên xem nó là đối thủ đáng gờm đấy. Tôi đợi em mãi mới thấy em về, em về mà mặt vẫn đỏ, chắc vẫn ngại. Tôi chẳng thấy gì ngại cả, tất cả đều bình thường bởi vì người nhìn thấy cậu nhỏ của tôi là em chứ mà là người khác chắc tôi chọc mù mắt người đó quá. Tôi giận em vì em bỏ tôi đi nói chuyện với người khác. Tôi muốn ngủ nhưng không có em tôi ngủ không được. Bắt em lên ngủ với tôi nhưng em không chịu. Tôi lại tốn năm sức trâu trăm sức bò dụ dỗ em mới lên ngủ cùng tôi. Đến là mệt với cái cô gái này.

Không thể tin được là cái thằng nhóc đó là bác sĩ phụ trách mới về việc chích cho tôi. Mà em lại để tôi với hắn ở chung với nhau, em quay đầu một cái đi thẳng. Hắn nhẫn tâm chích tôi một phát tôi điếng hồn, người đâu mà mạnh bạo, không biết thương bệnh nhân. Tôi quyết lần sau có gãy cái chân kia thì đừng hòng tôi vào cái bệnh viện này dưỡng bệnh. Đừng có mà mơ tôi quay lại một lần nữa. Chích xong hắn đi ra em đi vào, tôi trách em em chỉ cười rồi đi ngủ. Chuyện quái gì vậy, em không thương tôi à???? Em biết tôi ghét hắn cơ mà, biết tôi sợ đau mà. Tôi giận em hẳn một tiếng.

Sau hơn một tháng tôi cũng khỏe lại, nhưng tôi cố ý làm ra vẻ không khỏe để em tiếp tục đến nhà chăm tôi. Mẹ em đương nhiên bắt em về nhà tôi rồi. Haha, nhân viên của tôi có khác nhưng chắc có lẽ phải gọi là mẹ vợ thôi, ai lại để mẹ vợ làm lao công cơ chứ. Em ngoan ngoãn ở nhà tôi, nghe tôi sai vặt và là cái gối ôm cho tôi ôm mỗi tôi. Còn gì hạnh phúc hơn là việc mỗi đêm ôm người mình yêu ngủ và sáng sớm thức dậy lại được nhìn người mình yêu trong lòng cơ chứ. Hạnh phúc chết đi được.

Phải nói là em quá dịu dàng, tôi giận em không ăn cơm, em lại bê cơm lên năn nỉ tôi ăn. Tôi đương nhiên sướng phởn cả người nhưng vẫn làm cao giả bộ không ăn để em năn nỉ. Thôi thì người ta có dạ mình cũng có lòng, tôi ăn một cách ngon lành. Tính ra tôi cũng trẻ con quá trời. Tôi đang ăn thì thấy tay em có vết thương nhỏ, tim tôi đau nhói. Tôi bắt đầu kiểm tra rồi băng lại vết thương cho em. Tay đẹp vậy để lại sẹo thì sao chấp nhận được. Làm xong mọi thứ thì cũng đã khuya chúng ta tôi lại ôm nhau ngủ. Sáng dậy thì thấy có tô phở ở dưới nhà bếp, em nói tôi ăn rồi đi làm, em có tiết học nên phải đi sớm. Trời ạ, tôi như một thằng quẩn trí nhìn thấy tô phở liền móc điện thoại ra nhắn tin với mẹ xin hỏi cưới em. Nhưng đáng tiếc, mẹ vợ tôi lại không thể đọc được vì một lí do rất củ chuối: Điện thoại rơi xuống nước. Chết không chứ lại, tính ra tôi nên tặng bà một chú dế chống nước mới đúng chứ. chán, thế là kế hoạch cưới em sớm đành phải dời đi một thời gian.

Đã điên thì chớ, lúc ấy tôi gọi điện cho em em còn không thèm nghe máy. Đừng có chọc điên tôi như vậy chứ. Tôi nhắn mấy chục tin cũng chẳng thấy em rep, tôi chốt câu cuối cùng là tôi muốn ăn cánh gà chiên nước mắm. Không biết em có đọc tin đó liền không mà chiều về vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm rồi. Tôi tính hết giận em nhưng cố tình hỏi sao sáng không thèm nghe điện thoại với lại rep tôi, thì em nói em bận học nhóm với mấy anh lớp trên. Chính em thừa nhận rồi còn gì. trận này tôi quyết giận em lâu thật lâu.

Kể cũng lạ, ngồi trên phòng tắm rửa nọ kia cả tiếng đồng hồ chẳng thấy em lên năn nỉ tôi ăn cơm. Bình thường lo cho sức khỏe của tôi lắm mà. Nghĩ tới nghĩ lui tôi lại là kẻ thua cuộc. Lật đật xuống dưới tìm em, tìm đủ mọi nơi chẳng thấy em đâu. Định ra lấy xe đi kiếm em thì thấy em nằm co ro trên ghế sô pha thấy mà sót. Tôi nhẹ nhàng đến gần em hơn. Sờ trán thì thấy nóng ran. Tính tôi nóng tính nên giờ thấy hối hận, chắc đọc được tin nhắn của tôi nên đầu không chạy về nhà đi siêu thị rồi cảm nắng sốt đây mà. Người đâu mà ghét thế không biết. Lúc nào cũng đáng yêu đến chết người như vậy sao tôi chịu nổi. Bệnh mà cũng đáng yêu nhìn muốn cắn.

Nhìn em sốt mà tôi đau lòng. Tôi lại bế em vào  phòng, lau người rồi cho em uống thuốc. Nói thật, tôi phải giữ dữ lắm mới có thể hoàn thành nhiệm vụ lau người cho em. Thử hỏi có thằng đàn ông nào thấy người mình yêu trần trụi mà không động dục cơ chứ. Chẳng ai làm được đâu, tôi cũng thế, nhìn em da dẻ cứ hồng hào trắng ngần thế này bố ai chịu nổi. Người em chỗ nào cần lồi có lồi, cần lõm có lõm, thân hình nhỏ nhắn nhưng đầy đặn. Công nhận tôi cũng hơi khốn nạn khi mà vừa lau người vừa nhìn một chút,  nhưng chỉ nhìn chứ chẳng dám làm. Không phải là không dám mà cứ cảm thấy em còn nhỏ quá, chuyện như vậy mà không hỏi ý kiến em thì tôi quá khốn nạn, đáng tội cưỡng hiếp. Nên là thôi, tôi còn bao nhiêu cơ hội cơ mà, không lần này thì lần khác. Tôi là đàn ông của em mà, sợ gì không được ăn em cơ chứ. Tôi tôn trọng em mà, chỉ khi em gật đầu tôi mới rút súng ra thôi. Súng của tôi luôn sẵn sàng phục vụ hàng ngày hàng giờ. Súng tôi luôn sẵn đạn chờ em ra lệnh bắn.

Sáng sớm tôi là người dậy sớm hơn. Mọi khi em dậy sớm làm đồ ăn sáng nhưng nay em bệnh dậy trễ hơn là chuyện bình thường. Tôi nghĩ là sẽ làm cho em một bữa sáng tình yêu thật ngon. Nhưng đáng tiếc chỉ nghĩ chứ không dám làm. Tôi sợ em dậy lại mất công dọn dẹp đống chiến trường tôi bày ra thì chẳng ổn tẹo lại. Thôi nấu cháo cho nó lành, nhưng cháo cũng đâu có dễ nấu. Tôi lại hạ mình xuống vì em, tôi lấy điện thoại gọi cho thư kí của tôi nhờ cô ta chỉ tôi nấu cháo. Món cháu thành công trên cả tuyệt vời, tôi quyết sẽ đề xuất tăng cho cô thư kí năm phần lương tháng này em như phần thưởng. Cháo nấu cũng xong mà công chúa không chịu dậy, tôi lại lật đật vào bồi công chúa của tôi dậy. Khiếp, hôm nay nhõng nhẽo quá đi mất thôi, mãi mới chịu dậy đi đánh răng. Em vừa đánh răng vừa hỏi tôi thay đồ cho em với cái giọng kiểu tôi là cái người vô sỉ tranh thủ lúc em bệnh mà chiếm tiện nghi. Đúng là tôi có nhìn nhưng cũng đừng có nhìn tôi như vậy chứ. Tôi trừng mắt nhìn em rồi la hét um sùm làm em sợ co rúm người lại. Tôi la xong thì bỏ ra ngoài ngồi. Một lúc thì em ra, em chạy lại ôm chồm lấy tôi, em khóc nức nở em nói em thương tôi lắm, tôi đừng giận em. Tôi đương nhiên không giận rồi chỉ hơi tức một chút thôi. Nhưng tôi tức mà hiệu quả như thế này thì tôi có nên tức mãi không nhỉ, em đang ngồi trên đùi tôi đây này. Em không biết sáng sớm súng của đàn ông chúng tôi là mạnh nhất à.

Tôi lại nhắm mắt nhắm mũi cố bế em nhắc em vào ăn sáng. Nói thật thì cháo không ngon lắm đâu chỉ có thể ăn được. Đáy nồi còn có một chút khét. Nhưng nhìn kìa em ăn ngon lành thế còn gì, miệng còn chúm chím đáng yêu chết đi được. Sau đợt đó chúng tôi dường như gần hơn được chút nữa.

Điển hình hư có một hôm, tôi gặp rất nhiều rắc rối trong dự án mới của công ty, phải làm thông đêm may ra mới hoàn thành chỉ tiêu cấp trên đặt ra. Ấy vậy mà công chúa nhỏ mì vào bắt tôi ngủ cùng em, không có tôi em không ngủ được. Trời đất ạ, tôi còn mong muốn gì hơn. Công việc thì là gì so với yêu cầu của em. Tôi bế em về phòng. Nhưng hình như em đang quyến rũ tôi thì phải, tay em luồn vào tóc tôi mát xa, tay em mềm xuyên qua từng sợi tóc của tôi làm người tôi đông cứng. Tôi lúc này hoàn toàn theo bản năng, hôn em, âu yếm vuốt ve em. Nhưng đến lúc sắp cướp cò thì tôi lại đắn đo suy nghĩ. Em thực ra còn quá nhỏ so với chuyện làm tình này. Em vẫn còn ngây ngô, vẫn còn hồn nhiên trong sáng tôi không thể cứ như vậy mà chiếm lấy em. Tôi quyết định sẽ không chiếm lấy em khi em chưa thực sự  sẵn sàng, tôi muốn chuyện thiêng liêng này phải thật sự chín chắn, khi tình cảm của tôi và em đã thực sự chín mồi lúc đó tha hồ mà gặm nhấm mút máp em. Còn bây giờ thì không được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #nudiudang