Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Bí mật

Edit: petichoir

-

Nữ sinh "Chậc" một tiếng, cho là Hứa Cảnh Niệm lại buồn ngủ. Cô vỗ vỗ đầu tròn, rất từ ái nói: "Bé con nghỉ ngơi thật tốt nha, vào tiết không được ngủ nữa đâu đó." Lúc rời đi, cô tiện tay đặt ly trà sữa chưa uống lên bàn cậu.

Mà cảnh tượng này trùng hợp bị Tạ Viễn từ bên ngoài đi vào bắt gặp, anh hơi cụp mắt, không nhìn rõ tâm tình bên trong.

Anh bước tới, liếc mắt nhìn ly trà sữa, thấp giọng hỏi: "Cậu với bạn nữ kia có quan hệ tốt lắm à?"

Hứa Cảnh Niệm nằm bò ra bàn, trong đầu trống trơn, chỉ cảm thấy giọng của Tạ Viễn rất hay, rất êm tai, muốn nghe thêm nữa.

Đến khi Tạ Viễn hỏi lần thứ hai, cậu mới nhận thức được anh đang nói chuyện với mình, đầu óc loạn cào cào.

Hứa Cảnh Niệm muốn đáp rằng chỉ là quen biết bình thường, nhưng lại sợ nói nhiều quá rồi phát ra âm thanh kỳ quái, cuối cùng quyết định ậm ừ.

Rất tốt sao?

Tâm tình Tạ Viễn trong nháy mắt trùng xuống, anh như có như không gõ lên mặt bàn: "Muốn uống trà sữa?"

Hôm nay Tạ Viễn thật lắm lời, Hứa Cảnh Niệm nghĩ thầm. Nhưng cậu đâu dám nói ra, không thể làm gì khác ngoài lắc đầu biểu thị từ chối, hiện tại cậu chẳng muốn uống gì cả.

Thấy vậy, Tạ Viễn bèn cầm ly trà sữa, thẳng tay ném vào thùng rác.

Nam sinh phía sau kinh ngạc đưa mắt nhìn Tạ Viễn.

Không phải quan hệ giữa anh và Hứa Cảnh Niệm rất tốt hả? Làm sao lại đi vứt trà sữa của người ta thế kia?

Mà nam sinh cũng không quá nhiều chuyện, bên cạnh có bạn học mở trò chơi đang nổi, tầm chú ý của cậu ta lập tức bị rời đi.

Hứa Cảnh Niệm không hay biết gì về chuyện vừa xảy ra.

Bởi vì lúc này cậu đang chịu đựng cơ thể bị dằn vặt.

Trong suốt tiết học, Hứa Cảnh Niệm vẫn luôn duy trì tư thế nằm quay mặt vào tường. Biết cậu mắc chứng ngủ rũ, giáo viên đối với tình trạng cậu như thế cũng chỉ thở dài một hơi, tiếp tục lên lớp.

Chỉ có Tạ Viễn biết cậu không hề ngủ.

Hô hấp của cậu không ổn định, cũng không có quy luật, thậm chí còn hơi hỗn loạn.

Tạ Viễn siết chặt bút trong tay, một tiết học trôi qua anh không nghe được gì.

Sau khi hết tiết, Hứa Cảnh Niệm vỗ vỗ khuôn mặt của chính mình, giơ ngón tay chọc vai Tạ Viễn: "Có thể cho tớ ra ngoài chút không?"

Anh không nhúc nhích.

Hứa Cảnh Niệm không thể làm gì khác ngoài chọc thêm cái nữa: "Có được không?"

Giọng nói ngọt ngào của Hứa Cảnh Niệm rất dễ khiến người ta trầm mê, Tạ Viễn nghe một câu đã muốn nhốt cậu lại, sau này chỉ có thể dùng chất giọng đó nói với một mình anh.

Nhưng nhốt cậu sao? Anh đâu xứng.

Tạ Viễn bước sang một bên nhường đường, Hứa Cảnh Niệm nhỏ giọng nói câu cảm ơn.

Cậu rất ngoan, rất lễ phép.

Nhưng Hứa Cảnh Niệm lễ phép lại khiến Tạ Viễn buồn bực, lễ phép, là dành cho người ngoài.

Cậu đối với nữ sinh kia cũng có lễ phép như thế đâu?

Tạ Viễn nhìn chằm chằm bóng lưng Hứa Cảnh Niệm ra khỏi lớp, cuối cùng quyết định yên lặng đi theo.

Hứa Cảnh Niệm không hề phát hiện.

Cậu đến phòng thiết bị bỏ trống, quen cửa quen nẻo bước vào. Quần lót đã ướt một mảng nhớp nháp, cậu vươn tay kéo chầm chậm vật cắm bên trong hoa huyệt ra, cả quá trình không nhịn được "Hừ"một tiếng.

Tạ Viễn vừa lúc đứng bên ngoài, thông qua khe hở, phát hiện bí mật của Hứa Cảnh Niệm.

Người song tính.

Tiểu huyệt vẫn đang chảy nước, Hứa Cảnh Niệm ngồi xổm trên mặt đất xoa lỗ nhỏ, sau đó lại đem đồ vật nhét vào trong, chậm rãi thoải mái, cậu phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ như mèo kêu.

Hóa ra là một bé mèo đang phát tình.

"Cậu làm gì vậy?"

Thanh âm đột ngột truyền đến khiến Hứa Cảnh Niệm run tay, vật bên trong mất lực đỡ lập tức rơi xuống. Trên đất rất bẩn, đồ vật cũng vì thế mà bị ô uế.

Tạ Viễn đẩy cánh cửa đang khép hờ, tiến vào.

Trên mặt Hứa Cảnh Niệm lộ ra kinh hoảng, cậu như bé cừu non đang đợi người tới làm thịt, bị Tạ Viễn gắt gao nhìn chằm chặp.

Không gian trong phòng thiết bị nhỏ hẹp, giống như phòng thay đồ, khóa cửa đã hỏng không đóng được, chỉ có thể khép lỏng lẻo.

Hứa Cảnh Niệm không nghĩ tới cậu mới làm chuyện này lần đầu đã bị phát hiện, như tên trộm bị tóm, chột dạ vô cùng. Hai tay cậu run run mặc lại quần, thanh âm trong cổ họng cũng không được vững vàng: "Cậu sẽ nói cho người khác biết sao?"

Người song tính sẽ có thời kỳ phát tình cố định, có người mỗi năm một lần, có người mỗi tháng một lần, cũng có người không có. Song tính vốn đã khiến người ta tự ti không dám ngẩng đầu, đằng này còn bị bắt gặp ngay lúc tới kỳ phát tình.

Hứa Cảnh Niệm không muốn để người khác biết, thật ra không phải do cậu tự ti.

Chẳng qua, nếu bí mật thân thể bại lộ thì rất phiền phức, cậu có thể sẽ giống con khỉ trong rạp xiếc bị nhiều người vây quanh soi mói, thậm chí là chỉ trỏ. Cậu không muốn mọi người chán ghét mình.

Hứa Cảnh Niệm ngước nhìn Tạ Viễn, hai mắt mơ màng do nhiễm tình dục, nhưng vẫn có thể trông thấy đáy, cực kỳ sạch sẽ, anh phải bảo vệ thật tốt đôi mắt này.

Tạ Viễn nghĩ thầm.

"Sẽ không." Một lúc sau Tạ Viễn mới trả lời.

Hứa Cảnh Niệm nở nụ cười, cất tiếng cảm ơn chân thành hệt như những lần được anh giảng bài cho: "Cảm ơn cậu nhiều nhé."

Anh không đáp.

Lúc Hứa Cảnh Niệm ăn mặc đàng hoàng chuẩn bị rời khỏi, Tạ Viễn bỗng đưa tay kéo lại, ôm cậu vào trong ngực: "Giờ cậu tính làm gì?"

Hứa Cảnh Niệm thành thật đáp: "Tớ đi tắm, kỳ phát tình của tớ đến rồi."

Phải tẩy rửa cả đồ vật rơi trên mặt đất kia nữa, bẩn như vậy sẽ không thể nhét vào.

Cơ thể cậu còn chưa được thỏa mãn đâu.

Hứa Cảnh Niệm đợi hồi lâu không thấy Tạ Viễn lên tiếng, cho là anh không biết kỳ phát tình là gì, môi mím nhẹ, ngẩng đầu nhỏ giọng giải thích: "Cơ thể của tớ như này, sẽ có kỳ phát tình."

Tạ Viễn "Ừ" một tiếng.

Đôi mắt thật trong veo.

"Vậy tớ... Tớ đi trước."

Hứa Cảnh Niệm không chờ Tạ Viễn đồng ý, xoay người muốn rời đi, lại một lần nữa bị anh kéo đến trong lồng ngực: "Không cần tắm, tôi giúp cậu."

Không gian nhỏ hẹp khiến hai người dính sát vào nhau, cậu có thể ngửi thấy mùi bột giặt thơm mát trên người anh.

Lông mi Hứa Cảnh Niệm run rẩy, cậu hoài nghi những gì tai mình vừa nghe thấy.

Nhưng quả thật hiện tại cậu đang được Tạ Viễn ôm chặt.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Hứa Cảnh Niệm không biết nên nói cái gì.

Hồi lâu không thấy cậu nói chuyện, Tạ Viễn càng thêm buồn bực, anh trực tiếp hôn lên hai cánh môi mềm, liếm láp xung quanh rồi tiến vào trong, quấn lấy đầu lưỡi rụt rè, khiến khắp khoang miệng cậu ngập tràn hương vị của anh.

Thân thể vốn mẫn cảm, Hứa Cảnh Niệm không có chút năng lực chống đỡ.

"Không... Không được đâu."

"Tại sao? Gậy thủ dâm thì được, đến tôi lại không thể?"

Giọng nói Tạ Viễn pha nhiễm tình dục, anh mạnh mẽ cởi quần cậu: "Tôi không được, có phải người khác sẽ được không, hửm?"

Hứa Cảnh Niệm lắc đầu, cùng cái này đâu có liên quan gì đâu chứ.

Phải thích... Thích mới được cơ.

Mà lời nói của cậu đã dần trở nên không rõ ràng.

Hết chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com